Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 204. Ôm 3

Hứa Đào cũng không phải người sẽ dừng bước với phát triển trước mắt, ngay từ đầu mục tiêu của cô là muốn thâu tóm nghề xe taxi ở Dương Thành, phát hiện giá vốn quá cao, không có biện pháp cô mới không theo đuổi nữa.
Triệu Vệ Quốc đối với những chuyện này đương nhiên sẽ không có ý kiến, tùy Hứa Đào sắp xếp.
"Đúng vậy, năm nay lúc nào chúng ta trở về quê quán?" Còn một tháng nữa thì sẽ ăn tết rồi, người bây giờ vẫn rất tôn trọng nghi thức đoàn viên.
"Ngày hai mươi sáu Vệ Cường kết hôn, đi xe lửa cần hai mươi ba giờ, tính toán thời gian, hai mươi bốn thì chúng ta phải lên đường." Triệu Vệ Quốc vừa nói vừa tính toán, cũng có chút không yên lòng về công ty Đào Viên
Trước khi tết đến thì anh phải sắp xếp xong mọi việc, vốn cũng sẽ không có vấn đề gì, đợi thêm hơn hai mươi ngày nữa thì cơ bản công ty Đào Viên sẽ ổn định rồi.
Hai mươi ba giờ! Những thứ khác Hứa Đào đều cảm thấy có thể tiếp nhận, lại bị chặng đường hai mươi ba giờ khiến cho không nói nên rồi, thật quá chậm, đột nhiên đặc biệt hoài niệm máy bay và xe hơi ở đời sau.
"Mẹ, lúc nào có thể gặp chú, bà nội, ông nội. . ." Triệu Lệ Nam ăn mì sợi, nghe Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc nói chuyện phiếm, nghe được tên Triệu Vệ Cường, đứa nhỏ cũng nhớ tới thân nhân ởquê quán.
Một đứa nhỏ chỉ mới hơn ba tuổi nhưng trí nhớ lại tốt ngoài ý muốn, chuyển tới Dương Thành cũng sắp nửa năm rồi, đứa nhỏ cũng còn nhớ thân nhân ở quê quán.
"Chưa tới hai mươi mấy ngày nữa thì có thể trở về rồi." Hứa Đào nói cho Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam nhất thời để đũa xuống, cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình một chút, đếm đếm phát hiện không đủ, ngay sau đó than thở một tiếng: "Còn lâu quá, ngón tay không đủ đếm!"
"Đúng vậy!" Hứa Đào bị đứa nhỏ chọc cười, bóp bóp lỗ tai đứa trẻ.
"Ai!" Triệu Lệ Nam nặng nề than thở.
Hứa Đào cảm thấy đứa nhỏ khổ sở than thở buồn cười, cũng rầu rỉ: "Gần đây nếu em có thời gian liền chuẩn bị một ít lễ vật đồ tết mang về quê quán!"
Cả nhà bọn họ ở Dương Thành, trở về quê quán ăn tết, còn phải tham gia hôn lễ của Triệu Vệ Cường, chú nhỏ kết hôn, không thể nào tay không mà quay về, người của nhà họ Triệu cũng thật nhiều, cũng không thể bên nặng bên nhẹ, đương nhiên phải chiếu cố hết thảy mọi người.
Nhà mẹ bên Hứa Đào cũng vậy, chỉ cần trở về quê quán, chuẩn bị lễ vật gì cho mọi người đã đủ Hứa khiến Đào trong khoảng thời gian này cảm thấy nhức đầu rồi.
Sớm biết phiền toái như vậy, thì cô chờ đến khi còn chưa tới mười ngày hỏi Triệu Vệ Quốc thì tốt rồi.
Hứa Đào đột nhiên có chút hối hận khi hỏi Triệu Vệ Quốc chuyện này, phiền toái như vậy, cô hỏi trễ hơn thì cũng có thể lười biếng một chút, làm cô bây giờ liền bắt đầu rầu rỉ.
"Không sao, tùy ý mua chút đặc sản ở Dương Thành mang về là được." Triệu Vệ Quốc đáp lời, không cảm thấy những chuyện này cần phải nhức đầu.
"Đúng rồi, còn vé xe, đến lúc đó anh nhìn xem có thể mua mấy cái phiếu giường nằm hay không?" Hứa Đào lại nhắc tới vấn đề vé xe.
Ước chừng hai mươi ba giờ, thật là quá đòi mạng, cô còn nhớ lần trước chỗ ngồi tới Dương Thành thật là cứng, cứng rắn ngồi xấp xỉ một ngày một đêm, ngày lại lạnh, các loại người trên xe lửa, các loại mùi vị đều có, Hứa Đào suy nghĩ một chút thì đã cảm thấy kinh khủng.
"Dứt khoát để anh lái xe trở về đi!" Triệu Vệ Quốc lại đột nhiên mở miệng đề nghị.
Ánh mắt Hứa Đào cũng theo đề nghị của Triệu Vệ Quốc mà sáng lên.
Cô phát hiện mình thật có chút tối nghĩa, nhà mình là công ty lái xe taxi, ăn tết cần gì phải đi xe lửa, trừ một số người chuẩn bị về nhà ăn tết, xe taxi cũng sẽ bỏ trống mấy ngày, Triệu Vệ Quốc lại biết lái xe, gắn bảng số xe lên xe taxi thì hoàn toàn có thể coi như xe riêng lái trở về.
Như vậy cũng không cần phải ngồi xe lửa, cũng không cần cứng rắn ngồi hơn hai mươi giờ, lái xe mệt mỏi rồi liền xuống xe nghỉ ngơi buông lỏng một chút không phải thật tốt sao? Chỉ là Triệu Vệ Quốc sợ rằng phải mệt mỏi, dẫu sao phải lái xe.
Thật ra bản thân Hứa Đào biết lái xe, nhưng nguyên chủ của Hứa Đào thì không, cô cũng không muốn lộ ra cái chuôi kỳ quái cho Triệu Vệ Quốc nghi ngờ, nhưng nếu như toàn bộ hành trình Triệu Vệ Quốc đều phải lái xe thì Triệu Vệ Quốc cũng sẽ không chịu nổi.
"Có thể, hai ngày này em có rãnh rỗi sẽ đi công ty học cách lái xe, chờ em học được rồi thì hai chúng ta thay phiên nhau lái xe trở về quê quán, bớt chuyện, thoải mái, còn thuận lợi." Hứa Đào suy nghĩ, trong bụng cũng có tính toán.
Cô làm bộ học lái xe một chút, hẳn không có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận