Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 674. -

Hứa Đào liền nghiêm túc nhìn gương mặt nhỏ của Triệu Lệ Noãn một cái, mới phát hiện, trên gương mặt nhỏ có hai vết đỏ, nhìn dáng vẻ giống như bị lau sậy quẹt vào, cũng không nghiêm trọng, nhưng khóc hoặc chạm vào đều sẽ đâm đau.
Gương mặt nhỏ của cô bé nhíu mày đáng thương, sít một tiếng, Hứa Đào nhìn rõ vết xước trên mặt cô bé, trái tim mềm nhũn đến mức không kiểm soát được.
Sau khi Hứa Đào đến thung lũng Tiên Nữ tỉnh Xuyên, thái độ vẫn luôn lạnh nhạt, lúc này vẫn là thỏa hiệp bế Triệu Lệ Noãn kiên nhẫn dỗ dành, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Triệu Vệ Quốc, để anh đi lấy thuốc thoa ngoài da.
Trước khi đến đây, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cả đêm chuẩn bị một đống đồ, một đống thuốc phòng ngừa muỗi cắn, cũng có thuốc phòng ngừa vết thương nhỏ.
Tối hôm qua lúc Triệu Lệ Noãn ngủ, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đốt đèn cây xức thuốc cho Triệu Lệ Noãn.
“Mẹ ơi, Noãn Noãn không đi học có được không? Trở về nhà có được không? Noãn Noãn không thích đi học, Noãn Noãn cũng không thích nơi này.” Triệu Lệ Noãn vừa khóc vừa nói: “Bụng Noãn Noãn rất đồi, Noãn Noãn muốn ăn bánh ngọt, xương sườn, muốn uống canh ông Kim nấu, muốn bánh rau cải bà nội làm…”
Triệu Lệ Noãn vừa khóc vừa nói đến sự thèm ăn của mình, khóc cũng chân thành hơn, hơi có khuynh hướng bị thèm khóc.
“Vì sao Noãn Noãn không thích đi học nhỉ?” Hứa Đào ôm cô bé ngồi trên ghế đẩu, kiên nhẫn hỏi cô bé.
“Đi học không vui chút nào, phải đi đường thật xa, đồ ăn là bánh cứng ngắc, Noãn Noãn không thích ăn, chân cũng sắp đi gãy rồi, trường học cũng rách nát, bàn ghế cũng cũ kỹ, hu hu, con không muốn ở lại bên này, mẹ ơi, Noãn Noãn muốn về nhà, Noãn Noãn nhớ anh trai, nhớ chiếc xe ba bánh của ông nội, nhớ em trai Bắc Bắc, nhớ bà nội.” Triệu Lệ Noãn vừa khóc vừa giải thích, lời nói rất rõ ràng, đem người cô bé thích, người cưng chiều cô bé nhớ ra một lần.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Lệ Noãn trả lời câu hỏi của Hứa Đào rất rõ ràng, cô bé đều nói ra hết tất cả những những chuyện không thoải mái ngày hôm nay, kiểu không giữ lại chút nào.
Cô bé cũng không có ý chán ghét, nhưng cô bé không thoải mái cũng là sự thật.
Hứa Đào có thể hiểu được sự không thoải mái của Triệu Lệ Noãn, nhưng cũng không hy vọng cô bé lùi bước như vậy.
“Noãn Noãn, con không thích trường học bên này, mới không thích đi học sao? Nhưng mẹ cảm thấy, lúc con ở Dương Thành cũng không muốn đi học.”
“Không thích, đi học không thú vị, Noãn Noãn thích chơi, chỉ thích chơi cùng mấy bạn nhỏ, không thích đến lớp, cũng không thích nghe giảng.” Triệu Lệ Noãn giải thích thành thật.
Haiz! Cô biết mà.
Hứa Đào mím môi, cô biết Triệu Lệ Noãn ghét học, bắt đầu từ lớp một cô bé đã rất bài xích, cô bé đi học đơn thuần là đi tìm bạn nhỏ cùng tuổi chơi, cô bé rất thích nhà trẻ nhưng không thích trường tiểu học.
“Mẹ biết con rất khó chịu, nhưng mà Noãn Noãn, bạn nhỏ đều phải đi học, đây là chuyện mỗi một bạn nhỏ đều phải làm, con là bảo bối nhỏ dũng cảm, mẹ không hy vọng con không đi học, cũng không hy vọng con bỏ cuộc giữa chừng!” Hứa Đào ôm Triệu Lệ Noãn, nói chuyện giọng điều bất lực.
“Mẹ…” Triệu Lệ Noãn dựa vào lòng Hứa Đào, chớp mắt với Hứa Đào.
Sau khi tâm trạng sụp đổ nói ra lời thật lòng với Hứa Đào, Triệu Lệ Noãn cũng ỷ lại vào Hứa Đào, cô bé ngơ ngác nhìn Hứa Đào, không hiểu ý của mẹ.
Cô bé nhất định phải đi học sao? Cô bé không thích đi học, thích ca hát nhảy múa, chẳng lẽ không thể đi ca hát nhảy múa sao?
“Mẹ, Noãn Noãn có thể không đi học, ca hát nhảy múa được không?” Triệu Lệ Noãn thắc mắc cũng hỏi ra.
“Noãn Noãn, con thích ca hát nhảy múa và con ngoan ngoãn đi học không hề khác nhau, con nhìn thấy Annie và Anna ca hát nhảy múa rất giỏi, nhưng bọn họ ca hát nhảy múa, cũng ở dưới tiền đề là học tập thật tốt rồi tham gia, bọn họ cũng không vì ca hát nhảy múa mà làm lỡ việc học.” Hứa Đào nghiêm túc nói với Triệu Lệ Noãn.
“Thật sao?” Triệu Lệ Noãn chớp mắt.
“Ừm, hơn nữa hôm nay Noãn Noãn có nhìn thấy mấy bạn nhỏ trong thôn không? Có phải nhìn thấy mấy em trai em gái nhỏ hơn con đi học, còn rất nghiêm túc. Bọn họ mỗi thứ hai đến thứ sáu đều phải đi con đường hôm nay đi để đến trường, bọn họ nhỏ hơn con cũng có thể kiên trì, Noãn Noãn của mẹ lại không thể sao?” Hứa Đào kiên nhẫn hỏi ngược lại Triệu Lệ Noãn, đồng thời nói ra tâm tình của mình.
Triệu Lệ Noãn chớp mắt yên lặng, cắn môi không biết nên làm thế nào.
Mẹ thất vọng, thực sự cô bé cũng rất có lỗi.
Quả thực em trai em gái còn nhỏ hơn cô bé nữa! Nếu không phải vì như vậy cô bé căn bản cũng không đi trở lại được, cô bé rất mệt, cũng rất áy náy, cũng rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận