Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 278. Dư Yến 5

Trên ý nghĩa thì "Duyên đến gần như vậy" đề cao danh tiếng nhất định của tạp chí Thanh Hỏa, cũng giúp tạp chí mở rộng phạm vi, không chỉ nhằm vào phạm vi trường học.
"Đừng mà, chị dâu, em thề, em cũng không để ảnh hưởng đến học tập, thật đó." Triệu Vệ Lan vừa nghe Hứa Đào nói muốn tịch thu, cuống cuồng ôm sách liên tục né tránh.
Hứa Đào không biết làm sao cười cười, cô cũng chỉ là đùa giỡn dò xét mà thôi.
Triệu Vệ Quốc cũng hắng giọng: "Vệ Lan, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là học tập, chị dâu em nói không sai, anh cũng cảm thấy nên tịch thu."
"Anh!" Triệu Vệ Lan cuống cuồng: "Cha, mẹ, chị dâu, mọi người yên tâm, em tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng học tập." Triệu Vệ Lan liên tục bảo đảm, rất sợ sách trong tay bị đoạt đi.
"Được, trời không còn sớm, cha mẹ, chúng ta đi về Hứa Gia Thôn trước." Triệu Vệ Quốc thấy Triệu Vệ Lan quả thật rất thích, ngay sau đó cười cười nói sang chuyện khác.
"Được." Mẹ Triệu và cha Triệu đồng thời gật đầu yên lặng.
Tôn Phương há mồm một cái Hứa Đào nhìn một chút, sau khi do dự cũng lựa chọn im miệng, Triệu Vệ Cường cũng không lên tiếng.
Triệu Vệ Quốc mang Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đi ra khỏi nhà họ Triệu, ngồi lên xe, lái xe đi Hứa Gia Thôn, Hứa Gia Thôn không xa, nhưng đại đa số thôn chung quanh cách cũng tương tự, đi bộ khoảng chừng bốn năm mươi phút.
"Vệ Lan, đưa cho cha nhìn một chút." Sau khi cha Triệu nhìn một nhà ba người Triệu Vệ Quốc rời khỏi, xoay người liền nhìn về phía con gái nhỏ, trong ánh mắt cha Triệu đều là tò mò.
"Cha, cha xem thì được, nhưng không thể tịch thu." Triệu Vệ Lan ôm sách, có chút lo âu mở miệng.
"Ừ." Cha Triệu gật đầu.
Ông làm sao có thể tịch thu, ông chỉ biết viết viết tên mình, cũng không biết bao nhiêu chữ, cũng không biết sách đọc có hay không, ông chỉ biết sách này là Hứa Đào viết, muốn nhìn hình dáng quyển sách một chút mà thôi.
Triệu Vệ Lan lúc này mới giao sách cho cha Triệu, cha Triệu cầm sách, sau khi Triệu Vệ Lan mua sách về thì rất là yêu mến quý trọng, cho nên sách còn rất mới, cha Triệu cầm trong tay lật xem bìa sách, lại lật xem nội dung bên trong, thấy bên trong rậm rạp chằng chịt chữ.
"Đây thật sự là do chị dâu con viết?" Cha Triệu cũng có chút thật không dám tin tưởng.
"Anh con đã nói như vậy thì khẳng định là đúng." Triệu Vệ Lan tin tưởng, Triệu Vệ Quốc là anh cả của cô ấy, từ nhỏ đối với cô ấy rất tốt, mặc dù tuổi tác chênh lệch lớn, lúc Triệu Vệ Quốc đi ra ngoài làm binh, cô ấy cũng mới mấy tuổi mà thôi, sau đó số lần Triệu Vệ Quốc trở về nhà cũng rất ít, theo lý thuyết, cảm tình của hai anh em cũng phải lạnh nhạt.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, người Triệu Vệ Lan sùng bái nhất chính là Triệu Vệ Quốc, quan hệ với chị hai Triệu Vệ Cúc bình thường, quan hệ cùng Triệu Vệ Cường cũng tương tự.
"Hai quyển đều như vậy?" Cha Triệu lại hỏi.
“Dạ, đây là một bộ, chia thành hai quyển." Triệu Vệ Lan gật đầu, nhắc đến hai quyển sách mình rất yêu thích này thì trong hốc mắt đều là vui vẻ.
"Ừm." Cha Triệu tiếp tục gật đầu, lại nhìn sách thêm một lát, ngay sau đó mới trả lại cho Triệu Vệ Lan dặn dò: "Cất kỹ, đây chính là sách, đừng làm hỏng.”
"Nhất định rồi." Triệu Vệ Lan liền vội vàng gật đầu.
Mẹ Triệu nhìn cha Triệu và Triệu Vệ Lan đối thoại bên này, sau khi tỉnh hồn, nhìn Triệu Vệ Cường và Tôn Phương: "Tôn Phương, không có rượu, mẹ lấy thêm hai cân măng tre khô cho con mang về nhà mẹ được không?"
"Được." Tôn Phương có chút bực bội, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cô ta mới vừa rồi náo loạn, biết chuyện Hứa Đào viết sách tỏ ra nhỏ nhặt không đáng kể, chẳng qua là Tôn Phương rất buồn rầu, cô ta nhớ, thật giống như Hứa Đào cũng chỉ tốt nghiệp đệ nhất cấp trung học mà thôi, làm sao còn viết sách, còn xuất bản?
Nhìn dáng vẻ Triệu Vệ Lan, thật giống như sách của Hứa Đào đặc biệt được hoan nghênh, không phải cô có thể kiếm thật nhiều tiền sao?
Tôn Phương suy nghĩ, trong lòng có chút ghen tị, nhưng cũng không nói gì, Hứa Đào là tự mình kiếm tiền mua đồ mang về nhà mẹ, tỉnh Ôn bên này có chút truyền thống, đàn ông cũng sẽ không dùng tiền của phụ nữ, người phụ nữ có bản lãnh, dựa vào tay nghề của mình kiếm ít tiền bù vào tiền chi tiêu, đàn ông cũng sẽ không nói gì nhiều.
"Được rồi, không lấy măng tre khô nữa, Thôn Hạnh Hoa ở xa, chúng ta đi nhanh thôi. Nếu không đến Thôn Hạnh Hoa cũng đã là buổi trưa." Một nhà Triệu Vệ Quốc có xe thì thuận lợi, hai vợ chồng bọn họ cầm nhiều đồ như vậy còn phải đi bộ, bên ngoài lại còn có tuyết, đường ướt nhẹp, đi tới Thôn Hạnh Hôn phỏng đoán cũng đã buổi trưa.
Tôn Phương suy nghĩ trong lòng lại có chút tủi thân, vốn cho là tự mình gả cho người rất khá, Triệu Vệ Cường chuyện gì cũng đều nghe theo cô ta, bây giờ so sánh với anh cả của Triệu Vệ Cường, thật sự là cái gì cũng kém hơn, Tôn Phương bực mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận