Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 269. Bao lì xì 2

Hứa Đào và Tôn Phương nháo không vui, mẹ Triệu lại rầu rĩ muốn chết, nhắc tới hai con dâu, mẹ Triệu nhất định là thích Hứa Đào hơn một ít, Hứa Đào là con dâu cả, thời gian sống chung cũng lâu, hơn nữa Hứa Đào và Tôn Phương gây nhau cũng đúng là Tôn Phương tự tìm.
Đang êm đẹp lại đi chọc rách tầng vải thưa kia, Hứa Đào là mẹ kế, nhưng mà cô ta ở ngay trước mặt của nhiều người nói như vậy, còn nói cho Tiểu Nam nghe, đây chính là cố ý rảnh rỗi đi gây chuyện.
"Mẹ, mọi thứ cũng thu dọn gần xong rồi!" Sau khi đám rễ phụ dâu phụ đi rồi, Triệu Vệ Cúc hỗ trợ thu dọn ghế ngồi, Triệu Vệ Quốc và Ngô Lâm Tiêu cùng nhau cầm những băng ghế mượn của hàng xóm đi trả lại.
"Ừ, cũng gần xong rồi, mọi người mau ngồi ở bên cạnh lồng sưởi nghỉ ngơi một chút, trời rất là lạnh." Mẹ Triệu đáp lại, tỏ ý để Triệu Vệ Quốc và con rể Ngô Lâm Tiêu cũng nghỉ ngơi.
Kết hôn náo nhiệt hai ngày, nhìn như người nhà họ Triệu không bận bịu, nhưng thật ra ai cũng đều bận rộn đến choáng váng.
"Mẹ, trời cũng không còn sớm, còn đổ tuyết, lại còn là thời điểm cuối năm, nhà họ Ngô bên kia cũng bận rộn rất nhiều chuyện, con và Lâm Tiêu dẫn tiểu Văn về nhà trước đây." Hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc nhìn hoàn cảnh gia đình cũng tương đối, làm xong việc thì liền chuẩn bị về nhà.
Nhà họ Ngô quả thật cũng có rất nhiều chuyện, hôn lễ kết thúc, cô ấy cũng gấp gáp trở về.
"Ở thêm hai ngày nữa đi!" Mẹ Triệu nghe vậy có chút không nỡ.
Triệu Vệ Cúc về nhà chồng, phỏng đoán sẽ rất lâu không gặp, đừng xem hai nhà cách nhau cũng không xa, nhưng mà trừ ngày lễ, chuyện bận rộn của hai nhà cũng rất nhiều, thời gian gặp mặt cũng không nhiều, ở chốn nông thôn này, con gái xuất giá đều như vậy, cho nên mẹ Triệu cũng vô cùng không nỡ.
"Không được đâu mẹ, ở thêm hai ngày thì trong lòng con cũng không yên, cũng sẽ nhớ không ít chuyện!" Triệu Vệ Cúc đáp lời, ngay sau đó còn nói chuyện về nhà mẹ vào dịp tết: "Mẹ, cha, tết năm nay hai chúng ta sẽ không trở về, em gái của Lâm Tiêu tháng tám này xuất giá, năm nay là năm thứ nhất về nhà mẹ, con cũng phải ở nhà phụ giúp chiêu đãi."
"Được, mọi người cũng chăm sóc kỹ bản thân, giữ sức khỏe, có chuyện gì liền nhờ người trở về nói một tiếng." Mẹ Triệu không nỡ, nhưng vẫn không giữ lại.
Triệu Vệ Cúc lập gia đình rồi thì phải lấy mình gia đình làm trọng, tỉnh Ôn bên này lối sống của phần lớn phái nữ chính là truyền thống như vậy.
"Biết rồi mẹ!" Triệu Vệ Cúc vừa nói, dắt con trai Ngô Học Văn nói tạm biệt với cha Triệu.
"Anh, anh phải về nhà sao?" Triệu Lệ Nam và Hứa Đào cũng dừng chơi bi thủy tinh lại, đứa nhỏ chạy đến bên cạnh anh trai, khuôn mặt đầy tiếc nuối.
"Ừ." Ngô Học Văn gật đầu một cái.
"Vậy lúc nào thì anh lại tới chơi?"
"Nếu cô lớn có thời gian thì sẽ dẫn anh trai trở về tìm Tiểu Nam chơi." Triệu Vệ Cúc và cha Triệu nói hai câu, cha và con gái cũng không nói nhiều, chỉ nói phải về nhà, cha Triệu gật đầu thì không trao đổi gì nữa.
Triệu Lệ Nam cũng gật đầu, dựa vào người nắm tay Hứa Đào: "Dạ được.”
"Vệ Lan, con lấy dù che mưa và nón lá ra, gió tuyết có chút lớn, trên đường không dễ đi." Mẹ Triệu giao phó Triệu Vệ Lan, lại nhìn bầu trời âm u một chút, tâm tình không nỡ càng rõ ràng.
Triệu Vệ Cường ở trong phòng dỗ Tôn Phương xong, nghe phía bên ngoài một nhà Triệu Vệ Cúc chuẩn bị trở về, liền kéo Tôn Phương đi ra tiễn đưa chị gái.
"Vệ Quốc, anh lái xe đưa Vệ Cúc bọn họ trở về đi! Đường xa, tuyết rơi hơi lớn, không dễ đi." Mặc dù lái xe cũng phỏng chừng không dễ lái, nhưng vẫn còn tốt hơn đi bộ nhiều.
"Được." Triệu Vệ Quốc không ý kiến đồng ý.
Tôn Phương mới bị kéo ra ngoài nghe đến Hứa Đào để cho Triệu Vệ Quốc lái xe đưa nhà chị chồng về, tính khí được trấn an tốt nhất thời lại dâng lên, cô ta trợn mắt nhìn Hứa Đào chất vấn: "Không phải chị nói xe hết dầu sao?"
Tôn Phương nhìn Hứa Đào, ngực lên lên xuống xuống, giận đến hiển nhiên có chút hung ác.
Hứa Đào nhún vai cười cười, không hề lúng túng: "Hết dầu rồi thì có thể đổ thêm mà.”
"Chị. . ." Nếu như nói, lúc trước Hứa Đào ngại vì có nhiều người như vậy, còn kiếm cớ qua loa lấy lệ, như vậy giờ phút này Hứa Đào ngay cả qua loa lấy lệ cũng lười làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận