Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 310. Lưu trữ 1

Mẹ Tôn giật mình, người nhà họ Tôn bao gồm cha Tôn, anh trai của Tôn Phương, còn có em gái Tôn Tú, người một nhà đều bị mẹ Triệu làm cho hoảng sợ.
Vụng trộm, sao có thể như vậy? Người nhà họ Tôn nhìn Tôn Phương mang theo dáng vẻ rất không hiểu.
"Khóc khóc khóc, cô còn có mặt mũi khóc, cô là đứa lăng loàn, Vệ Cường nhà chúng ta thật là bị mù mới cưới cô." Mẹ Triệu nghe Tôn Phương khóc liền căm tức.
Quá xấu hổ mất mặt, mẹ Triệu sống đến tuổi này, cũng không nghĩ tới, trong nhà mình sẽ xảy ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy.
"Không phải, bà sui, bà nói chuyện cũng quá khó nghe rồi." Mẹ Tôn cau mày mở miệng bảo vệ Tôn Phương.
Mặc dù biết Tôn Phương làm ra chuyện này thì bà ta cũng bất ngờ, nhưng mà làm mẹ, bao che rất nghiêm trọng, cho dù bà ta biết Tôn Phương làm sai, cũng không đúng, nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ, không thể chịu được mẹ Triệu chửi rủa khó nghe.
"Còn ngại khó nghe, khó nghe hơn tôi còn chưa có mắng ra đâu. Phi! Đê tiện bại hoại." Mẹ Triệu thẳng eo, giá trị chiến đấu trực tiếp bạo phát.
Đây vẫn chỉ là mắng mà thôi, nói thật, nếu như không phải giết người là phạm pháp, mẹ Triệu có thể giơ đao gác lên cổ Tôn Phương.
Bình thường miệng lưỡi Mẹ Tôn rất bén nhọn, nhưng mà đối mặt mẹ Triệu oanh tạc, bà ta cũng nghèo từ ngữ, quả thực không biết nên phát huy như thế nào, dẫu sao thì Tôn Phương cũng đuối lý.
"Phương Phương, con nói cho mẹ nghe một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mẹ Tôn ôm Tôn Phương hỏi.
"Mẹ, con không có, con thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với Vệ Cường, con chỉ là nói mấy câu với Triệu Hòa Phong mà thôi." Tôn Phương khóc giải thích.
Lúc ấy cô ta thấy Triệu Vệ Quốc kêu Triệu Vệ Cường ra ngoài thì rất hoảng hốt, sau khi bỏ lại chén đũa cho Triệu Vệ Lan, cô ta liền vội vàng đi tìm Triệu Hòa Phong, muốn nói cho Triệu Hòa Phong biết, để cho Triệu Hòa Phong chú ý một chút, suy nghĩ biện pháp, nơi nào biết Triệu Vệ Cường lại đột nhiên xuất hiện, còn bắt gặp cô ta và Triệu Hòa Phong tại chỗ.
"Tôi phi, nói mấy câu mà cần phải lôi lôi kéo kéo sao?" Mẹ Triệu tiếp tục phản bác.
Triệu Vệ Quốc thì đi tới bên cạnh Triệu Hòa Phong, nhấc chân đạp anh ta: "Mới vừa rồi cậu nói thế nào?"
Triệu Hòa Phong nhìn Triệu Vệ Quốc liền sợ, bị đá một cước, đối mặt với ánh mắt của Triệu Vệ Quốc, Triệu Hòa Phong cũng hiểu ý: "Chúng ta chỉ nói mấy câu, nhưng tôi thề, thật sự là Tôn Phương quyến rũ tôi."
"Nghe thấy chưa?" Mẹ Triệu chỉ Triệu Hòa Phong, trong ánh mắt đều là chán ghét và giễu cợt.
"Hu hu. . ." Tôn Phương bị đả kích khóc to.
"Không sao, đừng khóc, mẹ tin con." Mẹ Tôn vỗ vỗ bả vai Tôn Phương trấn an, nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Triệu: "Bà sui, chuyện này hẳn là có hiểu lầm, Phương Phương nhà tôi cũng nói, nó thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với Vệ Cường, chúng ta làm người lớn, hẳn nên tin tưởng con cái mới phải."
"Tôi sinh con gái, tôi cũng biết, Phương Phương nhà tôi sẽ không làm loại chuyện đó." Mẹ Tôn ra vẻ vỗ ngực bảo đảm.
"A a, còn tin tưởng con cái, đó là con do bà sinh ra, cho dù nó giết người phóng hỏa thì bà cũng phải bao che thôi. Còn nói bà biết, bà thì biết cái thà gì." Mẹ Triệu trực tiếp mắng lại, nói chuyện thô lỗ, nhưng tác dụng rất mạnh.
Hứa Đào ở bên cạnh cũng không nhịn được muốn vì sức chiến đấu của mẹ Triệu mà vỗ tay.
Không có mẹ Triệu ở đây, hôm nay đối mặt với người nhà họ Tôn sợ là sẽ không có kết cục tốt lắm.
". . ." Mẹ Tôn nhất thời giận đến hít thở sâu: "Phương Phương nhà tôi nói, hai người chỉ nói mấy câu mà thôi, lại không phải thật sự làm ra chuyện xấu hổ không mặt mũi, làm sao, mọi người muốn bắt Phương Phương nhà tôi đi dìm chết mới hài lòng đúng không?"
"Còn không phải sao, phải bắt đi dìm chết, người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, còn sống làm gì." Mẹ Triệu lập tức lẽ thẳng khí hùng tiếp lời.
Mẹ Triệu và mẹ Tôn, hai người đàn bà nông thôn, đối thoại bà tới tôi đi, hết sức đặc sắc.
"Chuyện này thật ra cũng không coi là nghiêm trọng, tôi sống đến tuổi này rồi, cũng chưa nghe ai nói đạo lý con dâu mới kết hôn lại không thể nói mấy câu với người đàn ông bên ngoài. Phương Phương nhà tôi phạm sai lầm, chúng ta làm người lớn dạy bảo một chút chính là, bảo đảm sau này nó thành thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận