Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 668. -

Hiện tại là mùa hè vẫn tốt, mùa đông, lúc trời lạnh tuyết rơi sương xuống phải làm thế nào chứ?
Hứa Đào chỉ suy nghĩ cũng cảm thấy đau khổ, dự tính ban đầu mang Triệu Lệ Noãn đến chỗ này cũng càng kiên định hơn, quả thực Triệu Lệ Noãn nên nhìn cho kỹ càng, nhìn xem thử những đứa trẻ cùng tuổi cô bé đều sống cuộc sống như thế nào.
“Anh gọi con bé dậy, bảo con bé đi theo mấy đứa trẻ trong thôn cùng đi học.” Hứa Đào hất cằm với Triệu Vệ Quốc một cái.
“Chưa chắc con bé chịu đi học.” Triệu Vệ Quốc buồn cười nói.
“Vậy cũng phải bảo con bé đi.” Hứa Đào nghiến răng lộ ra vẻ mặt kiên định.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Thực ra tính gắt gỏng Triệu Lệ Noãn lúc ngủ dậy rất lớn, rất khó trị, chỗ tốt không di truyền tới cô bé, Hứa Đào sợ cao, sợ tối, gắt gỏng khi ngủ dậy, những tật xấu này, di truyền cho cô bé triệt để không sót cái nào.
Không giống Triệu Lệ Nam, mỗi lần thức dậy sau khi bị gọi tỉnh, thì tự mình phát ngốc đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn, Triệu Lệ Noãn lại gắt gỏng, còn tức giận, còn biết khóc lóc ầm ĩ, vô cùng mất bình tĩnh giống như con mèo nhỏ, điểm này giống Hứa Đào.
Hứa Đào ngủ không đủ tính gắt gỏng lúc thức dậy cũng rất nặng, Triệu Vệ Quốc suy nghĩ, đưa tay bế Triệu Lệ Noãn đang ngủ say lên.
“Noãn Noãn, thức dậy đi học thôi.”
“Không muốn.” Triệu Lệ Noãn buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở ra, tự ý vặn vẹo loay hoay trong lòng Triệu Vệ Quốc, sau đó ngủ tiếp,
Triệu Vệ Quốc thở dài, bế Triệu Lệ Noãn đi ra khỏi phòng, dùng nước lạnh của nhà bà Quách rửa mặt cho cô bé, trong nháy mắt khiến cho Triệu Lệ Noãn tỉnh táo lại.
Triệu Vệ Quốc cũng xuống tay được, mặc dù là mùa hè, nhưng trong núi này, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, rời khỏi chăn lúc sáng sớm vẫn rất lạnh, rửa mặt bằng nước lạnh ai còn có thể không tỉnh lại.
“Siết!” Triệu Lệ Noãn cảm nhận được cái lạnh, siết một tiết mở mắt ra, lúc nhìn thấy cha Triệu Vệ Quốc, liền mất bình tĩnh muốn khóc.
Hôm qua cô bé rất buồn ngủ, bản thân cũng yên lặng khóc rất lâu, hiện tại mới sáng sớm bị gọi tỉnh, Triệu Lệ Noãn càng muốn khóc hơn, tâm trạng rất không ổn định.
“Noãn Noãn ngoan nào.” Triệu Vệ Quốc dỗ dành một câu.
Triệu Lệ Noãn khịt khịt mũi: “Cha, chân Noãn Noãn đau.”
Triệu Vệ Quốc nhíu mày rửa mặt cho Triệu Lệ Noãn xong, bế cô bé đi đến bên cạnh nhà bếp, mượn ánh đèn mờ nhạt yếu ớt trong nhà bếp nhìn thấy cái chân nhỏ trắng mềm của Triệu Lệ Noãn mọc hai mụn nước nhỏ.
Xem dáng vẻ, có lẽ là hậu di chứng hôm qua cô bé bướng bỉnh đi bộ lưu lại, chậc!
“Cô bé đây là chân nhỏ mọc mụn nước rồi.” Bà Quách nghe thấy tiếng nói, thấy cháu nội Quách Phi đang nhóm lửa, liền đi từ nhà bếp ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ lã chã nước mắt muốn khóc của Triệu Lệ Noãn, cười híp mắt tiếp lời, còn quay đầu đi đến phòng bà lấy cây kim khâu ra.
“Dáng dấp chân nhỏ thật trắng mềm, giống như đậu hũ non vậy.” Bà Quách là người già sống lâu năm ở trong thôn của thung lũng tiên ữ, nơi xa nhất cả đời từng đi qua chính là chợ ở quê nhà, cũng chưa từng gặp bao nhiêu người thành phố.
Ngoài em bé vừa mới sinh, giống như Triệu Lệ Noãn đi đường liền mọc mụn nước như vậy, chân nhỏ nhìn nhẵn bóng mịn màng còn hơn gương mặt mấy đứa trẻ ba bốn tuổi trong thôn, liền không nhịn được khen ngợi một câu.
“Con bé cũng là nuông chiều từ bé nhiều hơn so với những đứa trẻ khác.” Hứa Đào cũng thức dậy, chuẩn bị rửa mặt đánh răng, nhìn thấy bà Quách lấy kim khâu, thấy Triệu Lệ Noãn nhìn thấy kim khâu liền sợ hãi rụt cổ, liền cảm thán một câu.
“Hừ, không cần mẹ quản.” Triệu Lệ Noãn nhăn mũi hừ hừ Hứa Đào.
Hứa Đào khẽ nghiến răng với cô bé, đối với cô bé không biết sống chết, hiện giờ còn dám phách lối mà cảm thấy bất lực.
Nói thật cô rất mong chờ, mong chờ Triệu Lệ Noãn thay đổi sau mấy ngày ở lại bên này.
“Dùng kim khâu chọc vỡ liền ổn thôi.” Bà Quách cẩn thận đưa kim khâu cho Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cũng dứt khoát, biết Triệu Lệ Noãn sợ không dám nhìn, nhận lấy kim khâu liền chọc vỡ mụn nước, chưa từng do dự một giây nào.
Triệu Lệ Noãn rên rỉ hồi lâu, nhưng vẫn mang đôi giày xăng đan xinh đẹp vào.
“Bà ơi, cháu muốn ăn bánh bao thịt.” Triệu Lệ Noãn mang giày xong, lúc rửa mặt xong, nhìn bà Quách nói ra sự thèm ăn của mình.
“Nhưng hôm nay bà không làm bánh bao…” Hai tay bà Quách lau quần áo nhất thời có chút luống cuống, vẻ mặt rất áy náy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận