Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 250. Cảm thấy 1

"Mẹ, con không sao." Triệu Vệ Cúc cười cười, bị mẹ Triệu kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Ngô Lâm Tiêu rất biết bổn phận của mình, lấy hai con gà mái từ trong cốp sau xe ra ngoài, còn cẩn thận xách một túi trứng gà đi vào cửa viện nhà họ Triệu.
Hứa Đào mới vừa khóa kỹ xe, đang chuẩn bị quay đầu vào nhà, lại nhìn thấy đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này mặc quần áo của ngày hôm qua, tay nhỏ bé nắm cái nón nhỏ, quần áo còn không sửa sang lại liền chạy ra, ôm lấy chân cô, hốc mắt cũng đỏ một chút: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Lúc thằng nhóc hỏi, trong giọng nói rất tủi thân, tỉnh ngủ không nhìn thấy mẹ, thiếu chút nữa đứa nhỏ đã muốn khóc.
"Mẹ đi đón cô, dượng còn có anh Học Văn của con!" Hứa Đào nhìn đứa nhỏ mặc quần áo, dáng vẻ mắt lim dim buồn ngủ và tủi thân, liền khom người ngồi xuống, đưa tay sờ gò má đứa trẻ một cái.
Đứa nhỏ rất độc lập, nhưng quần áo cũng không mặc chỉnh tề, quần là quần ngủ, áo chính là áo khoác mặc ngày hôm qua, vào lúc này quần áo ngủ bên trong cũng cuốn lại vắt ở ngang hông, Hứa Đào đưa tay liền phát hiện bụng nhỏ cũng bị thổi gió lạnh.
Hứa Đào nhất thời đau lòng lại tự trách, kéo quần áo ngủ bên trong xuống, lấy cái mũ đội lên cho đứa nhỏ.
Buổi sáng khi cô đi ra cửa để đón một nhà Triệu Vệ Cúc cũng không cân nhắc quá chu toàn, suy nghĩ là ở nhà họ Triệu, người nhà nhiều, cô lái xe đi đón một nhà Triệu Vệ Cúc, trở lại có lẽ thằng nhóc còn đang ngủ, cũng sẽ không trì hoãn gì cả, nhưng quên cân nhắc vấn đề đứa nhỏ đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, khi tỉnh lại, không thấy cô sẽ hoảng sợ.
"Dạ." Triệu Lệ Nam nháy mắt mấy cái, cũng không biết người cô trong miệng Hứa Đào đến tột cùng là ai, chẳng qua là buồn rầu hỏi Hứa Đào: "Tại sao mẹ không gọi Tiểu Nam cùng đi?" Hỏi lúc, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hiện ra hết tủi thân.
"Mẹ thấy Tiểu Nam đang ngủ, ngủ đặc biệt đáng yêu, không nỡ lòng đánh thức con!" Hứa Đào đáp trả, ôm đứa nhỏ, cúi đầu hôn hôn gò má mềm mại của cậu bé: "Tiểu Nam giận mẹ sao?"
Dáng vẻ tức giận của Triệu Lệ Nam được hai cái hôn trấn an, sau đó hai tay vòng qua cổ Hứa Đào hừ hừ nũng nịu: "Không tức giận."
Thằng nhóc có trí nhớ tốt, cũng đều nhớ người nhà họ Triệu, nhưng cách hơn nửa năm mới trở lại, cậu bé sớm đã quen với Hứa Đào, đối với những người khác đều mang chút xa lạ, buổi sáng khi tỉnh lại, bất thình lình đối mặt hoàn cảnh xa lạ, cũng chỉ còn lại một mình cậu ở trong phòng, đứa nhỏ thiếu chút nữa khóc lên.
"Mẹ, Tiểu Nam sợ." Sau khi Triệu Lệ Nam nói không tức giận, lại thấp giọng kể lể tủi thân.
Cậu bé đặc biệt dũng cảm mới nhịn không khóc, sau khi rời giường thì cầm nhỏ áo khoác mặc vào đi ra ngoài tìm mẹ.
"Đừng sợ đừng sợ! Đều do mẹ." Hứa Đào an ủi cậu bé, hai tay nâng cái mông đứa trẻ.
Triệu Lệ Nam nũng nịu, cả người ngượng ngùng dựa vào trong ngực Hứa Đào: "Yêu mẹ."
"Mẹ cũng yêu con." Hứa Đào cười khẽ nói chuyện, ôm đứa nhỏ đi vào nhà.
Mẹ Triệu kéo con gái Triệu Vệ Cúc vào cửa, cũng chào hỏi con rể Ngô Lâm Tiêu và cháu ngoại nhỏ, lúc thấy Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam vào nhà, sợ Hứa Đào hiểu lầm liền mở miệng giải thích đôi câu.
"Mới vừa rồi Tiểu Nam tỉnh lại, mẹ muốn thay quần áo cho nó nhưng nó không muốn, cứ phải đòi đi tìm con." Mẹ Triệu vừa nói trong giọng nói có chút không biết làm sao.
Đứa nhỏ này đã từng dính bà, bây giờ bà hỗ trợ thay quần áo cũng không muốn, tâm tư chỉ muốn tìm mẹ, tỉnh lại không thấy Hứa Đào, thiếu chút nữa đã khóc.
"Không sao, bây giờ nó có chút đeo theo con." Hứa Đào cười cười đáp lời, lại nhìn cả nhà Triệu Vệ Cúc: "Mọi người ngồi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thay quần áo cho nó." Hứa Đào nói xong ôm Triệu Lệ Nam đi vào phòng.
Trở về phòng, Hứa Đào kiên nhẫn dụ dỗ đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ dựa vào trong ngực không muốn xuống, Hứa Đào có chút không biết làm sao, liền mặc đứa nhỏ, lấy thêm quần áo ra hỏi: "Hôm nay mặc quần áo có chó con có được hay không?"
Triệu Lệ Nam thích động vật nhỏ, trên quần áo có động vật nhỏ thì cậu bé đều rất thích, dỗ cũng rất dễ dàng.
“Dạ, mặc quần áo có chó nhỏ." Triệu Lệ Nam cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận