Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 115. Mời khách 1

"Tôi nói nè Chu Vũ, cô nghe không hiểu tiếng người sao?" Hứa Đào nhìn Chu Vũ đang ngăn mình lại, thật là không biết nói gì.
Còn không để cho cô đi, thật là khôi hài.
"Thân là mẹ ruột của Tiểu Chí, con mình mất tích nhiều ngày như vậy mà cô cũng không biết là tình huống gì, nó chỉ mới năm tuổi, những ngày qua không về nhà rốt cuộc đã đi nơi nào, có phải bị người bắt cóc bán đi hay không, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, cô cũng không biết! Bây giờ cô còn chạy tới chất vấn một người ngoài như tôi, đòi tôi trả con cho cô, cô chắc chắn nơi này của mình không có bệnh chứ?"
Hứa Đào vừa nói giơ tay chỉ chỉ vào đầu, để cho Chu Vũ tỉnh lại.
Nếu không muốn làm mẹ thì cũng đừng sinh con, sinh con ra không nuôi còn ngược đãi đứa trẻ, chính là tội thêm một bậc, con người này chỉ có thể dùng đạo đức khiển trách cô ta, luật pháp cũng không có biện pháp chế tài cô ra, thật là quá sức đáng ghét.
"Cô mới có bệnh, thằng ranh con kia không phải ngày nào cũng chạy đến nhà cô hay sao? Tôi không đến hỏi hỏi thì hỏi ai?" Giọng nói của Chu Vũ the thé, lẽ thẳng khí hùng đến đáng sợ.
"Cô nên hỏi chính cô, hỏi lương tâm của cô, hỏi xem bản thân cô có xứng làm một người mẹ hay không?!" Hứa Đào xem thường Chu Vũ, dắt Triệu Lệ Nam muốn rời đi.
Cô chán ghét lòng dạ Chu Vũ ác độc, nói nhảm nhiều thêm một câu cũng phải khiến cả người khó chịu muốn chết.
Chu Vũ định ngăn cản Hứa Đào, tính khí ẩn nhẫn của Hứa Đào trực tiếp bùng nổ, trở tay đùng một tiếng phất đi một cái tát.
"Chó ngoan không cản đường, nếu như cô còn dám ngăn cản tôi, đừng trách tôi không khách khí." Hứa Đào đã sớm muốn đánh cô ta, vẫn luôn không tìm được cơ hội, bây giờ là cô ta tự đưa tới cửa bị đánh.
Chu Vũ bụm mặt, bị đánh có chút mê mang, cô ta nhìn Hứa Đào một lúc, sau đó nghiêng đầu hướng về phía nhà họ Hồ rống lên: "Họ Hồ, anh có phải đàn ông hay không, tôi bị con đàn bà này đánh, anh cũng không biết mau chạy ra đây che chở cho tôi."
Giọng nói của Chu Vũ rất là tức giận, nghĩ đến hôm đó ở nhà họ Triệu, thái độ bao che của chồng Hứa Đào, cô ta cảm thấy bực bội, Chu Vũ vừa hận vừa ghen tị đến phải nổi điên.
Hồ Kiện là người đàn ông thân cao một thước bảy mấy, người địa phương Dương Thành, nghe Chu Vũ gào giọng rống lên, núp ở cửa nhà họ Hồ lặng lẽ xem trò vui, anh ta cực kỳ không muốn đi ra ngoài.
Con mắt anh ta nhìn nhìn Hứa Đào, trong con ngươi có vẻ say mê, cảm thấy Hứa Đào quả thật rất đẹp, cũng chưa từng có dáng vẻ lôi thôi của người đã có con, vóc người cũng tốt, da thịt trắng nõn, so sánh với người béo đến có chút sưng vù như Chu Vũ, chênh lệch giữa hai người thật là khác nhau một trời một vực.
Cảm thán, Hồ Kiện đi lên trước kéo tay Chu Vũ, giọng bình thản khuyên giải an ủi, cũng không muốn gây chuyện: "Được rồi, em chớ nổi điên. Dù sao thành nhóc kia cũng không quan trọng, không thấy thì đừng để ý, còn có thể tiết kiệm được mấy ngụm cơm.”
Trẻ con ăn không nhiều, nhưng mà cũng phải cần lương thực, nếu như là con gái thì tùy tiện nuôi dưỡng một chút cũng được, lớn lên tìm gia đình gả ra ngoài, còn có thể thu không ít lễ vật đám hỏi và tiền trở lại, sẽ không thua thiệt.
Nhưng mà Chu Hải Chí là đứa bé trai, tính cách còn giống như con sói nhỏ, anh ta đã sớm lười quan tâm, cưới vợ cũng đã vài năm, con ruột của mình không thấy đâu, ngày ngày còn phải uổng công nuôi con trai cho người khác, chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Hồ Kiện buồn nôn không chịu được.
Mẹ của anh ta thì ngày ngày lẩm bẩm muốn ôm cháu trai, Chu Vũ lại không mang thai, bản thân anh ta cũng phiền lòng, bình thường đi làm hoặc là nói chuyện phiếm với hàng xóm, cũng có thể cảm giác được mọi người giống như là đang cười nhạo anh ta, cười Hồ Kiện anh ta vô dụng, cưới vợ mà không thể sinh một đứa con, lại còn uổng công nuôi con trai cho người khác.
"Được các gì mà được, cô ta đánh em một cái anh không thấy sao? Anh cũng không giúp em đánh lại sao?" Chu Vũ rất tức giận, cô ta tức giận cũng không phải là bởi vì không tìm thấy Chu Hải Chí, chỉ là cô ta muốn gây chuyện, thuận tiện nếu quả thật là Hứa Đào giấu con mình, nói không chừng còn có thể lừa bịp được ít tiền.
Cô ta đã để ý đến nhà họ Triệu rất có tiền, cô gái này đối với thằng nhãi con kia tốt như vậy, hẳn sẽ chịu đưa ít tiền.
"Anh là đàn ông, đánh phụ nữ còn ra thể thống gì?" Hồ Kiện trả lời một câu, thái độ chủ nghĩa đàn ông tràn đầy.
Chu Vũ nghe vậy rất tức giận: "Tôi thấy anh chính là hèn yếu, phế vật vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không dám đánh, ban đầu tôi thật là mắt bị mù mới gả cho anh." Chu Vũ tức giận hất tay Hồ Kiện ra, giận đến thở hổn hển.
Chỉ biết hoành hành ở nhà, nổi giận với cô ta, đối mặt những người phụ nữ khác ở bên ngoài thì giống như chó, không đánh lại không nói lại, sợ này sợ kia, hèn yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận