Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 405. Đánh nhau 7

"Bị đánh chảy máu mũi?" Hứa Đào nhìn lỗ mũi Triệu Lệ Nam.
"Dạ." Triệu Lệ Nam gật đầu, một đứa con trai mười tuổi, có chút quật cường, cũng không khóc.
"Dì." Lúc Nhan Khê thấy Hứa Đào, nghẹn ngào kêu người.
Nhan Khê và Triệu Lệ Nam là bạn ở cùng nhà giữ trẻ, đến trường tiểu học sau là cùng một trường, cùng học chung lớp.
"Tiểu Khê, trước tiên cháu đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Từ từ nói với dì được không?" Hứa Đào trấn an Nhan Khê.
Nhan Khê so với Triệu Lệ Nam lớn hơn một tuổi, cô gái nhỏ trừ yếu ớt hay thích khóc ra, cũng không có tật xấu gì lớn, tính cách cũng tốt vô cùng.
"Bọn họ len lén kéo tóc cháu, Tiểu Nam nhìn thấy thì bắt bọn họ nói xin lỗi. Bọn họ không chịu, còn nhổ nước miếng vào chúng ta, còn mắng chúng ta, nói cháu và Tiểu Nam là. . . Là cẩu nam nữ, Tiểu Nam giận, đánh nhau với bọn họ, hu hu. . ." Nhan Khê khóc, nhưng cũng nói rõ ràng mọi chuyện.
"Dì, dì nhìn tóc cháu đi." Nhan Khê xoay người lộ ra tóc đuôi ngựa sau ót.
Hứa Đào rõ ràng thấy tóc đuôi ngựa của Nhan Khê bị kéo bừa bộn.
"Có phải thật là xấu xí hay không, hu hu. . ." Nhan Khê quay đầu lại, có chút thương tâm khóc.
"Không sao, không xấu xí, ngày mai đi tiệm làm tóc sửa một chút là được." Hứa Đào trấn an Nhan Khê, ánh mắt liếc qua hai nam sinh kia, hai đứa bé trai nhìn xem cũng là con trời, hẳn là được cha mẹ cưng chìu lớn lên.
Lúc Hứa Đào nhìn hai đứa bé kia, bọn họ còn cà lơ phất phơ, một chút cũng không sợ Hứa, còn hướng về Hứa Đào lộ ra khiêu khích ánh mắt.
Đúng vậy, Hứa Đào tiếp thu được ánh mắt khiêu khích của mấy đứa con trai chừng mười tuổi, thật là không biết sợ là gì.
"Đau không?" Hứa Đào thu hồi tầm mắt, nhìn Triệu Lệ Nam hỏi.
Triệu Lệ Nam trắng trẻo mũm mỉm, vào lúc này trên mặt bẩn, trên lỗ mũi còn dính chút vết máu.
"Không đau." Triệu Lệ Nam cậy mạnh lắc đầu.
Hứa Đào than thở, từ trong túi xách cầm ra khăn giấy đưa cho Triệu Lệ Nam: "Tự mình lau mũi."
Triệu Lệ Nam dạ một tiếng nhận lấy khăn giấy, qua loa lau lỗ mũi.
Từ trong miệng Nhan Khê biết chuyện đánh nhau, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc kiên nhẫn ngồi ở phòng làm việc chờ đợi những phụ huynh khác.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc tới sớm, từ chạng vạng bốn giờ tối đến năm giờ, phụ huynh đối phương vẫn không tới.
"Lưu Hào Kiệt, em đứng ngay ngắn cho cô, xiên xẹo giống hình dáng gì." Cô giáo Trần đổi một nhóm bài tập hè của học sinh, nhìn mấy đứa bé đứng ở bên tường một cái, phát hiện Lưu Hào Kiệt tựa vào trên vách tường, lập tức nghiêm nghị mở miệng.
Đứa bé trai tên Lưu Hào Kiệt biếng nhác đứng ngay ngắn: "Cô à, em đã nói rồi, cha mẹ em bề bộn nhiều việc, bọn họ sẽ không tới. Em đứng mệt quá, nếu không hôm nay trước hết để cho chúng ta về nhà, ngày mai em kêu cha mẹ tới."
"Im miệng." Cô giáo Trần cau mày quát cậu bé kia.
"Cha mẹ em cũng sẽ không tới." Ngoài ra, có một cậu bé trai nhìn không giống đồ vô lại, nhưng giọng cũng rất to gan.
Cô giáo Trần rõ ràng bị tức giận: "Cha mẹ bây giờ thật là, một chút cũng không có trách nhiệm."
Vừa nói chuyện, cô giáo Trần nhìn về phía Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc: "Xin lỗi, tôi đã thông báo cho cha mẹ của hai đứa nó, nhưng nhìn tình huống, hẳn cũng không tới, trễ nãi mọi người lâu như vậy, thật là xin lỗi."
Cô giáo Trần có chút xin lỗi giải thích, sợ Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc không vui vẻ.
Hai vị phụ huynh này tới trường học, hiểu chuyện đã xảy ra, sau khi biết bạn học Triệu Lệ Nam không làm sai còn phối hợp chờ một giờ.
Vốn là lần đánh nhau này, trách nhiệm chủ yếu cũng không phải do Triệu Lệ Nam, bạn học Triệu Lệ Nam vẫn luôn là học sinh giỏi, thành tích tốt, biết lễ phép.
Hôm nay xảy ra chuyện đánh nhau, cô ấy vốn là muốn gọi tất cả phụ huynh đến cùng nhau giải quyết, kết quả cha mẹ của Lưu Hào Kiệt và Nguy Chấn Vũ đều không tới trường học, cô ấy là giáo viên, nhưng mà cũng không biết xử lý như thế nào.
"Không sao cả." Hứa Đào lắc đầu một cái.
Cô mới vừa rồi chú ý đến Triệu Lệ Nam, mặc dù bị đánh chảy máu mũi, nhưng cậu cũng khỏe, một đánh hai, Triệu Lệ Nam nhất định là thua thiệt, dù sao cũng là chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi.
Hứa Đào đau lòng Triệu Lệ Nam, nhưng mà đối mặt với hai đứa bé trai rõ ràng không được cha mẹ coi trọng, lại không người bảo đảm, Hứa Đào cảm thấy nổi giận cũng vô ích.
"Vậy hôm nay chúng ta mang Tiểu Nam trở về trước." Bên ngoài sắc trời cũng không còn sớm.
" Được." Cô giáo Trần gật đầu: "Phụ huynh của Triệu Lệ Nam, mọi người yên tâm, lần này đánh nhau hết sức tồi tệ, tôi nói chuyện với cha mẹ Lưu Hào Kiệt và Nguy Chấn Vũ nghiêm túc xử lý."
"Được, khổ cực cho cô." Hứa Đào khách khí tiếp lời, quay đầu hỏi Nhan Khê: "Tiểu Khê có muốn về nhà hay không, dì đưa cháu về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận