Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 424. Việc nhà 3

Hứa Đào đối với chuyện Triệu Vệ Quốc cầu sinh cảm thấy hài lòng, sau đó khẽ cười đưa đồ mua được cho Triệu Vệ Quốc.
"Chỉ có một túi nhỏ?" Triệu Vệ Quốc đưa tay nhận lấy, túi rất nhẹ, ngay sau đó tròng mắt nghi ngờ đánh giá những chiến lợi phẩm khác của Hứa Đào.
"Tầm thường, đồ đạc không ở số lượng, mấu chốt là tâm ý của em." Hứa Đào chặt chẽ cẩn thận phản bác.
Triệu Vệ Quốc phối hợp với cô, cũng tùy ý kiểm lại số lượng một chút, nữa không dám tin nhìn Hứa Đào, người phụ nữ này, phân biệt đối xử có cần rõ ràng như vậy không?
"Mua hai mươi mốt kiểu đồ, hai mẹ con mỗi người chiếm một nửa, anh có một túi?"
"Ừ, vui vẻ không?" Hứa Đào giả bộ ngốc gật đầu.
Triệu Vệ Quốc không biết làm sao: "Vui vẻ." Vừa nói lời không thật, vừa đưa tay mở túi ra, lấy đồ ra, bất ngờ thấy quần lót màu báo vằn.
Trán anh có gân xanh nhảy một cái, đây chính là tâm ý của cô?
Hứa Đào cười, hướng về phía Triệu Vệ Quốc nhíu mày: "Như thế nào, cảm giác rất tốt đúng không?"
Quần lót báo vằn, vải vóc vô cùng thoải mái, đừng xem chỉ là một món nhỏ, giá cả đúng là không hề rẻ, cũng phù hợp câu nói quan trọng không phải số lượng kia của cô.
". . . Tạm được." Triệu Vệ Quốc cầm vải vóc cảm thụ, trong tròng mắt đều là trêu cợt, sau đó cười trêu chọc: "Không nghĩ tới sâu trong nội tâm của em còn thật hoang dã."
"Khen ngợi?"
"Khen ngợi." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
"Hoang dã không?"
"Hoang dã." Đàn ông dành cho sự khẳng định chân thành.
"Kích thích không?"
"Kích thích." Triệu Vệ Quốc cười phối hợp.
Hứa Đào vui vẻ đến muốn lăn lộn, nói thật, thỉnh thoảng tinh nghịch đùa giỡn thật sự vui vẻ.
Cạch, nhưng vào lúc này âm thanh cửa nhà được mở ra truyền tới.
Triệu Vệ Quốc lập tức nhét tâm ý của Hứa Đào trở về trong túi.
Ở cửa, Triệu Lệ Nam đeo ba lô trở về, trong tay đứa bé trai lại mang về ba con cá lớn, đang cúi đầu đổi giày.
Hứa Đào nhìn mấy con cá: "Triệu Lệ Nam, gần đây cá đắc tội con sao?"
"Không." Triệu Lệ Nam lắc đầu.
"Vậy ngày hôm qua con mua cá vẫn còn ở trong tủ lạnh, bây giờ lại mang ba con trở về?" Hứa Đào có chút rầu rĩ.
Triệu Lệ Nam cũng rất xoắn xuýt, xách cá hồi lâu: "Mẹ, mỗi ngày tiệm cơm Kim Nam Hiên đều mua không ít cá phải không?”
" Ừ, mua không ít, làm sao?" Hứa Đào gật đầu.
"Dù sao cũng là cá, mua nơi nào đều giống nhau, sau này có thể mua của ông lão ở chợ bán thức ăn hay không? Cá của nhà bọn họ vô cùng ngon, mẹ nhìn xem." Triệu Lệ Nam vừa nói xách cá trong tay để cho Hứa Đào nhìn.
Có vật thật làm chuẩn, cũng không phải là khen ba hoa chích chòe.
"Tiệm cơm lấy cá, mỗi ngày đều có lái cá quen thuộc giao hàng theo định lượng."
"Nhưng cá của nhà bọn họ thật sự rất ngon." Triệu Lệ Nam không cam lòng tiếp tục rao hàng.
Hứa Đào ít nhiều cũng nhìn ra Triệu Lệ Nam cổ quái: "Biết?"
"Dạ." Triệu Lệ Nam gật đầu.
Cậu và Nguy Chấn Vũ thật ra thì từ nhỏ khi học năm thứ nhất đã là bạn học cùng lớp, thành tích của Nguy Chấn Vũ không tệ, xếp ở phía sau cậu, cũng là người xếp thứ hai vạn năm.
Nhưng Nguy Chấn Vũ rất cô độc, trên căn bản cho tới bây giờ không nói chuyện cùng bạn học, mỗi ngày đều là đơn độc một mình.
Ngày đó sau khi hiểu lầm đánh nhau, lại vừa vặn đụng phải ở sạp cá, ngày hôm sau lúc đi trường học, cậu không nhịn được tò mò hỏi một ít bạn học, mới biết tình huống nhà Nguy Chấn Vũ, cha mẹ không quan tâm, từ nhỏ liền theo ông nội cao tuổi bán cá mà sống.
Làm ăn khá, cá bán được nhiều, cuộc sống liền khá một chút, nhưng làm ăn không khá cá bán không được, lỗ vốn mà bán, một ngày cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn phải đóng phí gian hàng cho chợ bán thức ăn.
"Nhà bọn họ không có bạn hàng lớn, cũng không thể giao nhiều cá.” Hứa Đào cũng đi qua chợ bán thức ăn, tự nhiên biết sạp cá nhỏ kia.
Lượng nguyên liệu nấu ăn của mấy tiệm cơm Kim Nam Hiên mỗi ngày đều rất lớn, không thể mua cá từ sạp cá nhỏ kia được.
"Dạ, làm ăn không tốt lắm." Mỗi ngày đều có không ít cá, cho nên cậu mới đi mua cá.
Sau khi Nguy Chấn Vũ tan học cũng sẽ hỗ trợ trông sạp hàng, cậu đi sang mua cá, cậu ta chỉ bán, một câu nói cũng không nói nhiều hơn.
"Lượng cá phải dùng của Kim Nam Hiên mỗi ngày được định xong không thể nào đột nhiên thay đổi." Đối với những người khác cũng không công bằng.
Triệu Lệ Nam thất vọng gật đầu tỏ ý đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận