Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 165. Kiêu ngạo 6

Triệu Vệ Quốc nói chuyện với Lý Kiến Thụ, Lý Kiến Thụ tương đối thật thà và biết điều, Triệu Vệ Quốc cũng nói rằng nếu chạy taxi, đến lúc đó thu nhập có thể cao hơn chạy vận tải, đương nhiên cũng có thể không bằng chạy vận tải, Triệu Vệ Quốc cũng không đảm bảo, Lý Kiến Thụ đã chọn chạy vận tải sau khi tự cân nhắc.
Sở dĩ Triệu Vệ Quốc hỏi ý kiến của Lý Kiến Thụ là vì anh biết rằng cho dù sau này Lý Kiến Thụ biết chạy taxi kiếm được nhiều tiền, nhưng tâm lý của anh ta sẽ không thay đổi lớn, nên anh mới chọn anh ta.
“Đó là đương nhiên, em yên tâm, chị biết mà.” Trương Thục Phân hận không thể vỗ ngực đảm bảo nói nhà mình sẽ không đổi ý.
Hứa Đào nhìn vẻ mặt kiên định của Trương Thục Phân, trong lòng thở dài bất lực, đây gọi là thông minh nhưng lại bị thông minh hại, sao chỉ có thể nhìn thấy lợi ích trước mắt chứ?
“Được, vậy tối nay em sẽ nói chuyện với Triệu Vệ Quốc.” Hứa Đào đồng ý.
“Cảm ơn em dâu, thật sự làm phiền em rồi.” Trương Thục Phân cười cảm ơn Hứa Đào, trong mắt tràn đầy phấn khởi, cùng ước muốn về tương lai.
“Không phiền đâu.”
Trương Thục Phân cũng không ở lại nhà họ Triệu lâu, sau khi cô ta đến nói với Hứa Đào về chuyện đổi công việc xong liền dẫn con trai về nhà, lúc đi về thì bước đi nhẹ nhàng hẳn, không kể tới cô ta vui vẻ biết chừng nào.
Hứa Đào dắt Triệu Lệ Nam nhìn Trương Thục Phân dẫn đứa trẻ rời đi, không nhịn được thở dài một hơi, chỉ hy vọng sau này lúc Trương Thục Phân biết chạy taxi có thể kiếm được nhiều tiền, cô ta đừng hối hận.
Hứa Đào lắc đầu dẫn Triệu Lệ Nam vào nhà, đồng thời cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc trong nhà, tranh thủ dọn nhà đi cho kịp.
Khoảng bảy giờ tối, Hứa Đào và Triệu Lệ Quốc ăn tối xong, Triệu Vệ Quốc đang rửa bát trong bếp, Hứa Đào đang viết tiểu thuyết trong phòng khách thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy thời gian vẫn còn sớm, mới bảy giờ, Triệu Vệ Quốc cũng ở nhà, nên Hứa Đào liền đi mở cửa.
Người gõ cửa là Phạm Thu Mai, lúc này cô ấy đang bế con trai nhỏ, bên cạnh là Thạch Đầu, Thạch Đầu nhìn Hứa Đào cười gọi người, trong tay còn xách một cân đường phèn.
“Thu Mai, mau vào nhà ngồi.” Hứa Đào lập tức mời cô ấy và đứa trẻ vào.
Phạm Thu Mai bế đứa trẻ cẩn thận bước vào cửa, Thạch Đầu cầm đường phèn đưa cho Hứa Đào: “Dì ơi, đây là đường cho nhà dì.”
“Sao còn mang đường sang đây? Khách khí như vậy làm gì?” Hứa Đào hỏi rất thắc mắc.
Phạm Thu Mai bế đứa trẻ đi từ sân vào nhà chính, ra hiệu cho Thạch Đầu đặt đường phèn lên bàn: “Thạch Đầu nói, hình như hai người muốn chuyển nhà!”
“Đúng là tôi muốn chuyển nhà.” Nhưng Hứa Đào còn chưa nói với người trong ngõ.
“Hôm nay, Thạch Đầu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với khách trong sân, tôi mới biết hai người muốn chuyển nhà, là do nhà họ Lâm bên cạnh đúng không!” Phạm Thu Mai tỏ vẻ cô ấy hiểu hết.
Thật ra, nếu có điều kiện, cô ấy cũng muốn dọn đi, tránh xa nhà bên cạnh, nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể tiếp tục sống một cuộc sống ngột ngạt.
“Ừ.” Hứa Đào gật đầu, cũng không giấu giếm nhiều.
Không ai trong con hẻm này thích nhà họ Lâm, Hứa Đào đặc biệt không thể chịu đựng được.
“Đây, đây là ba mươi đồng trước đây cô cho chúng tôi mượn, cô cất đi.” Phạm Thu Mai lấy ra ba mươi đồng từ trong túi ra đặt lên bàn.
Thực sự tình hình kinh tế của Phạm Thu Mai vẫn còn rất căng thẳng, nhưng buổi trưa Thạch Đầu nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hứa Đào và Trương Thục Phân trong sân, biết được bọn họ sẽ chuyển đi, Phạm Thu Mai và Tôn Đồng Hải đã bàn bạc, nhanh chóng gom ba mươi đồng đến trả.
Cho hàng xóm mượn tiền là có ý tốt, nếu bọn Hứa Đào còn sống trong con ngõ này, bọn họ còn có thể trì hoãn, nhưng người ta muốn chuyển đi rồi, sau này liên lạc và quan hệ căn bản cũng mất.
Hồi trước người ta cho vay tiền với lòng tốt, nên không thể để người cho vay thiện ý nhận lại hồi báo xấu được, Phạm Tú Mai cũng không phải mượn tiền không trả, dù người ta nghèo nhưng có khí phách.
Tác giả có chuyện muốn nói: Từ sau khi tôi cài lại hệ thống, rất nhiều tài liệu trước đó đã biến mất, tên người ở các chương trước cũng nhầm lẫn, có một số chỗ sai sót, nếu tôi bắt lỗi không hết, các cục cưng nhìn thấy có thể cho tôi biết nhé! Yêu các bạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận