Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 489. Gặp được 8

Tần Dục Nhu dường như không cân nhắc qua phương diện này, một lòng chỉ có công việc. Triệu Vệ Cường, cũng giống như nhìn thấu người phụ nữ, trọng tâm cuộc sống đều là công việc kiếm tiền, những cái khác cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Như vậy hai người có thể cùng tiến tới sao?
"Mẹ không hỏi tuổi tác cô ấy, hiểu tình huống gia đình, lỡ như cô ấy lớn tuổi hơn Vệ Cường, gia đình cũng rất phức tạp thì mẹ không ngại sao?"
"Tuổi tác lớn hơn Vệ Cường ngược lại không có vấn đề, nữ hơn ba đó là phước. Chẳng qua, lớn hơn nhiều sao? Gia đình cô ấy như thế nào?" Mẹ Triệu nhìn Hứa Đào hỏi.
"Tuổi tác không khác biệt lắm, lớn hơn Vệ Cường hai tuổi." Hứa Đào biết tuổi tác, nhưng gia đình của Tần Dục Nhu thì không hiểu rõ lắm.
"Hai tuổi thì có thể." Mẹ Triệu gật đầu miệng cười toe toét, tựa như là cô dâu nhỏ này đã gả vào cửa nhà vậy.
"Không hỏi một chút trước đây tại sao cô ấy ly hôn sao? Con cảm thấy chuyện này rất quan trọng." Hứa Đào cười.
Mẹ Triệu được Hứa Đào nhắc nhở, lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, quả thật phải hỏi, Tiểu Đào, nói mẹ nghe một chút, trước đây tại sao cô ấy ly hôn?"
Có sự việc đáng sợ trước đây của Triệu Vệ Cường, bây giờ mẹ Triệu thế nào cũng sẽ cẩn thận một chút, mới vừa rồi chẳng qua là đột nhiên có chút vui vẻ, không nhớ đến để hỏi mà thôi.
"Bởi vì người đàn ông kia động thủ đánh cô ấy, cô ấy mới ly hôn." Hứa Đào nói cho mẹ Triệu.
Hứa Đào nói chuyện bạo hành dẫn đến ly hôn của Tần Dục Nhu, nhưng lại lựa chọn tạm thời không nói chuyện Tần Dục Nhu kết hôn mấy năm vẫn luôn không mang thai.
Hai người bị thảo luận là Tần Dục Nhu và Triệu Vệ Cường còn không biết biết, nhưng Hứa Đào bị mẹ Triệu hỏi như vậy, quả thật cũng cảm thấy hai người rất thích hợp.
Đều là người từng ly hôn, cũng có thể hiểu nhau một chút, cũng không có con, vấn đề cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Mà Tần Dục Nhu lớn hơn Triệu Vệ Cường hai tuổi, mặc dù Triệu Vệ Cường vẫn chưa thành thục bằng, nhưng Tần Dục Nhu dịu dàng, rất biết bao dung người khác, hai người như vậy tụm lại, nói không chừng thật đúng là bổ sung cho nhau.
Cho nên chuyện Tần Dục Nhu ba năm không mang thai, Hứa Đào chưa nói. Nếu như hai người vừa vặn nam có tình, nữ có ý, Tần Dục Nhu sẽ tự biết tự mình thẳng thắn với Triệu Vệ Cường.
Tần Dục Nhu có thể sinh hay không, thật ra thì Hứa Đào cũng không rõ ràng lắm, ban đầu Tần Dục Nhu chỉ nói mấy năm không mang thai, người đàn ông cặn bã kia dần dần lộ ra mặt mũi bản chất.
Cụ thể là Tần Dục Nhu không thể mang thai, hay người đàn ông cặn bã kia vô sinh, Hứa Đào cũng không hỏi.
Bị bạo hành mà ly hôn dù sao vẫn là chỗ đau của Tần Dục Nhu, ban đầu sau khi hiểu nguyên nhân ly hôn thì cô liền không nhắc đến, cũng không ai sẽ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng còn vạch trần vết thương người khác ra để hỏi cho cụ thể.
Nhưng mà nếu như là Tần Dục Nhu không thể sanh con, Hứa Đào khó hiểu có chút chột dạ. Lỡ như hai người vừa vặn đều có ý tưởng quen nhau, như vậy hai con dâu đều không thể sinh, đối với mẹ Triệu có phải có chút tàn khốc hay không.
Bây giờ mẹ Triệu dường như thật mong đợi ôm cháu nội.
Hứa Đào nghĩ tới đây, cũng nghĩ đến tình huống thân thể của mình, những năm này cô vẫn luôn điều chỉnh, hôm nay lúc đến kỳ kinh nguyệt, đau đớn cũng giảm đi nhiều, trạng thái cũng không tệ.
Đừng nhìn thấy đã năm sáu năm trôi qua, dù tuổi tác lớn, nhưng mà trạng thái cả người cô so với thời điểm trước đó tốt hơn không ít, thậm chí thân thể cảm giác cũng nhẹ, ngủ yên giấc, tỉnh lại tinh thần cũng đầy đủ.
Bản thân cô cảm giác thân thể hẳn là đã điều dưỡng tạm được, cô và Triệu Vệ Quốc, chuyện thân mật cũng đã làm nhiều lần, cho tới bây giờ không ngừa thai, nhưng cũng không có động tĩnh.
Thân thể cô có khả năng mang thai thấp, cô đối với phương diện sanh con cũng không cưỡng cầu, bởi vì sợ đau, đối với sanh con đều ôm thái độ thuận theo tự nhiên.
Nếu như cô vốn đã bị xử xác suất mang thai cực thấp còn bất ngờ mang thai, vậy đã nói rõ cô và đứa trẻ có duyên phận.
Vậy thì cho dù biết sinh con đau đớn, phải xông vào quỷ môn quan một lần, cô cũng vẫn sẽ lựa chọn sinh.
Chẳng qua trước đây cô hiển nhiên nghĩ quá nhiều, Hứa Đào mơ hồ cảm thấy, tự mình hẳn là không có khả năng sinh con, cho nên thật ra thì Hứa Đào cũng trong thời gian thật dài không nghĩ đến chuyện sinh con nữa.
"Đàn ông làm sao còn có thể động thủ đánh phụ nữ, quá khốn kiếp." Mẹ Triệu cau mày, giọng tức giận.
"Cũng chẳng phải xứng danh đàn ông!" Hứa Đào cười.
Đàn ông đánh phụ nữ thì so với súc sinh còn khiến người chán ghét hơn, nếu như Hứa Đào xem Diệp Chấn Hoa là cặn bã cực phẩm, vậy thì kẻ đánh phụ nữ chính là thứ cặn bã bại hoại trong cực phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận