Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 556. Sai sự 4

Sự ngu xuẩn của Triệu Vệ Lan cũng khiến Hứa Đào hiểu ra, cô đã từng, vẫn mãi cho là một câu nói đùa, con người không thể ăn quá no, nếu lúc nhớ ra cảm thấy đói bụng, luôn biết mình cần cái gì, thiếu cái gì.
Chuyện chân thực như vậy, Triệu Vệ Lan chính là ăn quá no, đồ cho cô ấy quá nhiều rồi, từ trước tới giờ cô ấy đều không biết cảm giác đói, mới làm ra loại chuyện này, còn nói tình yêu gì đó, ha ha, nực cười.
“Đừng mà, chị dâu, em sai rồi, không cần đối xử với em như vậy, đừng mà.” Sự quát mắng của cha Triệu, trái lại Triệu Vệ Lan muốn cố chấp kiên định.
Cô ấy cảm thấy là vì mọi người không hiểu, không hiểu sự thay đổi của thời đại.
Nhưng những lời này của Hứa Đào nói, không nặng không đau không ngứa, nhưng vô cùng sắc bén, cô đang dằn vặt cô ấy, định dùng dao cùn từ từ giày vò cô ấy, cái này trái lại khiến cô ấy sợ hãi.
“Triệu Vệ Lan, làm người Hoa, ghi nhớ lịch sử là ranh giới cuối cùng. Giống như em nói, phẩm hạnh cậu ta tốt, ưu tú, dáng dấp đàng hoàng, rõ ràng rất tốt, vì sao phải bài xích cậu ta?”
“Chị không có cách nào nói rõ cho em vì sao không thể chấp nhận người Nhật, chị chỉ có thể nói, vì chúng ta là người Hoa, vì cậu ta là người Nhật, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, rất đáng tiếc, em không thể hiểu được ý nghĩa này.”
“...” Môi Triệu Vệ Lan run rẩy, ấp úng một lúc lâu nhưng không nói một câu.
Hứa Đào lạnh nhạt nhìn Triệu Vệ Lan, đứng dậy xoay người ra khỏi phòng.
Triệu Vệ Quốc theo lời Hứa Đào nói, chuyển những quyển lịch sử đó đến phòng Triệu Vệ Lan.
Cha Triệu vốn muốn tìm đối tượng cho Triệu Vệ Lan, gả cô ấy ra ngoài, nhưng ông cũng hiểu, Hứa Đào nói không sai.
Vấn đề của Triệu Vệ Lan không chỉ là đối tượng, vấn đề lớn hơn của cô ấy là tư tưởng, thay vì vội gả cô ấy đi, gây tai họa cho người ta, còn không bằng cầm tù cô ấy trong phòng, để cô ấy tự mình suy nghĩ rõ ràng.
Nếu vĩnh viễn đều không nhận rõ được thân phận, dòng máu của mình, vậy thì nhốt vĩnh viễn đi.
Sau khi cha Triệu tức giận, không nói thêm gì nữa, thu dọn đồ cùng mẹ Triệu vội vàng trở về ruộng đất bên kia.
Thời gian mấy ngày nay đã khiến cho rau cải thìa già đi không ít, bản thân cha mẹ Triệu cũng lo lắng.
Người nhà họ Triệu đều cố gắng coi như không thấy sự tồn tại của Triệu Vệ Lan, không biết nên dạy bảo cô ấy như thế nào, nhưng cũng không nhịn được tức giận và bài xích theo bản năng.
Lúc đầu cuộc sống của Triệu Vệ Lan rất ngột ngạt, cô ấy cũng không đọc nổi những cuốn sách đó.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc dường như đều đem một ngày ba bữa đến cho cô ấy ăn, đối mặt với lời nói, lời cầu xin,... của cô ấy đều giống như không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc đầu Triệu Vệ Lan đối với những cuốn sách kia không nghe không hỏi không đọc, sau đó có thể là chán quá nên bắt đầu mở ra kiểm tra.
Hứa Đào không biết Triệu Vệ Lan lấy tâm trạng gì đi đọc những tài liệu đó, nhưng bản thân Hứa Đào đã từng đọc những số liệu này, lúc đọc tài liệu, sự căm phẫn trong lòng cô vô cùng mãnh liệt.
Đây cũng là lý do cô vô cùng căm ghét Triệu Vệ Lan ngu ngốc, phải vô lương tâm đến mức nào mới có thể như vậy?
Hứa Đào không hiểu, nhưng cô lại biết, Triệu Vệ Lan bị giam trong căn phòng này, có lẽ mấy tháng không ra ngoài được, thế giới này, điều khó thay đổi nhất chính là tư tưởng lệch lạc.
Triệu Vệ Lan đọc đi đọc lại những tài liệu, những số liệu đó, cô ấy cũng càng ngày càng yên lặng.
Có lẽ cô ấy đã đọc hiểu những tài liệu đó, có lẽ cũng không hiểu. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, gần đến cuối năm, người nhà họ Triệu lại đoàn tụ ở nhà lần nữa.
Triệu Vệ Lan cũng lần nữa bước ra khỏi căn phòng nhỏ đó sau thời gian nửa năm.
Cô ấy rất yên lặng, yên lặng từ đầu đến cuối, lúc cô ấy ở trong căn phòng nhỏ, cha mẹ Triệu, Triệu Vệ Cường, vợ chồng Triệu Vệ Cúc đều từng trở về thăm cô ấy, nhưng cũng không trò chuyện gì.
Trên bàn ăn đêm giao thừa, mọi người ăn cơm, Triệu Vệ Lan lặng lẽ ăn chút đồ, sau đó đứng dậy trở về phòng không nói tiếng nào.
“Con bé đây là có ý gì?” Triệu Vệ Cường nghiến răng khẽ giễu cợt.
“Đừng để ý tới nó, chúng ta tự ăn cơm.” Người nói là mẹ Triệu.
Người nhà họ Triệu, yên lặng trải qua nửa năm này, sự tức giận và thất vọng ban đầu đối với Triệu Vệ Lan đã biến mất, mà sự yên lặng của Triệu Vệ Lan tuy khiến bọn họ nghi ngờ nhưng cũng lười quản nhiều.
Trước đây Triệu Vệ Lan đã quá thuận buồm xuôi gió, thật ra sau này mẹ Triệu sớm đã phát hiện không đúng, từ lúc Triệu Vệ Lan cố chấp muốn học ngoại thương, mẹ Triệu đột nhiên nhận ra.
Bà cũng không phải nói Triệu Vệ Lan nghe lời là sai, mà là Triệu Vệ Lan sưu tập một tấm áp phích minh tinh, bà cũng xem không hiểu, nhân lúc Triệu Vệ Lan đi học lặng lẽ đi hỏi Triệu Vệ Cúc mới biết, người con trai trên tấm áp phích đó tên là Cao Thương Kiện.
Lúc đó mẹ Triệu nào biết, đó là người nào, sau đó nữa Triệu Vệ Lan lên đại học muốn học ngoại thương, khăng khăng làm theo ý mình rồi dẫn đối tượng về nhà, sau khi mẹ Triệu hết kinh ngạc, trái lại trong lòng có cảm giác kỳ lạ sau khi được chứng thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận