Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 341. Khóc 2

Hoàng Kiều Vân khóc lóc đi xuống lầu, cũng vừa vặn thấy cầm Triệu Vệ Ny hộp cơm trống tới đưa cho Hứa Đào, cô ta tức giận nhanh chóng mấy bước, trực tiếp đụng vào Triệu Vệ Ny.
Đều do người này, nếu như không phải Triệu Vệ Ny, cô ta liền có thể tiếp tục ở lại trong công ty.
A ——
Triệu Vệ Ny bị hung hăng đụng một cái, không nắm chắc hộp cơm khiến nó rơi trên mặt đất, tiếng vang không nhỏ.
Triệu Vệ Ny sửng sốt trong chốc lát, Hoàng Kiều Vân đụng trúng người xong hoàn toàn dừng lại, còn trợn mắt nhìn Triệu Vệ Ny khiêu khích hừ lạnh.
"Hoàng Kiều Vân." Hoàng Hoành Tráng quay đầu liền thấy ánh mắt Hoàng Kiều Vân, xách hành lý Hoàng Kiều Vân trán nổi gân xanh, đi hai bước trở lại, không nhịn được giơ tay tát một cái.
Một cái tát này đánh Hoàng Kiều Vân nghiêng cả đầu.
"Anh, anh đánh em?" Hoàng Kiều Vân bị Hoàng Hoành Tráng tát một cái, rất tủi thân: "Mẹ kế cũng chưa từng anh em, anh lại đánh em?"
"Đi." Hoàng Hoành Tráng giận đến hung ác, kéo cánh tay Hoàng Kiều Vân: "Em gái nhỏ, thật có lỗi." Sau khi nói xin lỗi với Triệu Vệ Ny thì kéo Hoàng Kiều Vân liền đi ra ngoài.
Giờ cơm tối, trong công ty có không ít người, Hoàng Hoành Tráng đánh em gái, mọi người cũng không hiếm lạ, dẫu sao em gái của Hoàng Hoành Tráng thật sự là thiếu đòn.
"Vệ Ny, em không sao chứ?" Hứa Đào ở trong phòng làm việc, nhìn Triệu Vệ Quốc và Diệp Chấn Hoa làm một ít công việc giao tiếp, thuận tiện hỏi Diệp Chấn Hoa chuyện gần đây của công ty.
Vốn là tháng này Diệp Chấn Hoa làm ca tối, nhưng bởi vì phải giúp ghi chép một tay, lại có không ít người về nhà ăn tết, cho nên trong công ty có nhiều xe bỏ trống, tháng này giờ làm việc của Diệp Chấn Hoa cũng rất ngẫu nhiên, anh ấy tự an bài.
Diệp Chấn Hoa biết bổn phận, tất cả ghi chép đều rất cẩn thận nghiêm túc, cũng rất rõ ràng, trên căn bản cũng không có vấn đề gì.
"Em không sao." Triệu Vệ Ny nhìn Hứa Đào cười cười lắc đầu, khom người nhặt hộp cơm lên, nhìn hộp cơm có chút lõm vào, đau lòng vô cùng, xoay người đi đến cạnh vòi nước rửa lại một chút mới đưa cho Hứa Đào.
Hứa Đào nhận lấy hộp cơm, nhìn cô gái nhỏ tranh thủ thời gian đi lấy củi.
Triệu Vệ Ny từ khi năm tuổi bắt đầu nấu cơm làm ruộng, đừng xem cô gái nhỏ mười sáu tuổi nhưng cũng rất có sức lực, cũng rất biết làm việc.
"Đừng để quá mệt mỏi." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Ny đi lấy củi, biết cô ấy muốn biểu hiện tốt một chút, cố gắng làm việc đền đáp cho cô, cô cũng không ngăn cản.
Để cho Triệu Vệ Ny làm chút chuyện, ngược lại cũng có chút thực tế, Triệu Vệ Ny hẳn tự mình cũng biết, cô ấy và Triệu Vệ Lan dùng phương thức bức bách để Hứa Đào hỗ trợ, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
"Dạ, em biết rồi bà chủ." Triệu Vệ Ny cười gật đầu.
"Sao em cũng gọi bà chủ rồi?" Hứa Đào cười khẽ, nghe cô ấy kêu chị dâu nhà họ Triệu đã quen, bất thình lình thay đổi thật đúng là không quen.
"Em thấy mấy chị Quyên Quyên gọi là bà chủ cho nên em cũng gọi theo." Triệu Vệ Ny thành thật trả lời.
"Được rồi." Hứa Đào cũng không nói nhiều, cầm hộp cơm đi lấy thức ăn.
Tài nấu nướng của Vương Quyên Quyên và Tô Mỹ Lệ đều rất tốt, Hứa Đào lấy cơm tối đi đến bên cạnh phòng ăn nhỏ, bên kia có để bàn và băng ghế.
Triệu Vệ Cường đã ăn cơm nước xong, Triệu Lệ Nam vẫn còn lằng nhằng, đứa nhỏ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Triệu Vệ Cường.
"Tiểu Nam, con còn chưa ăn xong sao?" Hứa Đào cầm cơm hộp tới ngồi xuống.
"Mẹ, ăn no." Triệu Lệ Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút nhức đầu tự mình nhìn đồ ăn thừa trong hộp cơm: "Cha đâu rồi?"
Triệu Lệ Nam quay đầu, định tìm người phụ trách ăn cơm thừa là Triệu Vệ Quốc.
"Không ăn hết sao?" Biểu tình Hứa Đào nghiêm túc một chút: "Mẹ không phải đã nói ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu sao?" Hứa Đào nhìn cơm và cải xanh còn dư lại trong hộp cơm của Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ rõ ràng chính là kén ăn.
Cô không có ở đây chỉ mới một lát, đứa nhỏ cứ dựa theo khẩu vị của mình mà ăn cơm, cải xanh chắc là một miếng cũng không ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận