Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 206. Ôm 5

Thật may mẹ con hai đã đi được khá xa rồi, vào lúc này cách công ty Đào Viên chỉ khoảng mấy trăm thước mà thôi, mặc dù không phải là quá xa, nhưng Hứa Đào thật sự không nhúc nhích được.
Quá đau rồi, cảm giác có người ở trong bụng cô vui mừng khích lệ.
"Được, mẹ, mẹ chờ con." Triệu Lệ Nam nhìn ra Hứa Đào khó chịu, mắt đỏ hôn hôn gò má Hứa Đào, đứa nhỏ sốt ruột quay đầu chạy vào công ty Đào Viên.
"Chạy chậm chút. . ." Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam chạy, có chút bận tâm nhắc nhở.
Nhưng mà Triệu Lệ Nam cuống cuồng, cậu bé sắc mặt thấy Hứa Đào không thoải mái, chạy thật nhanh, khoảng mấy trăm thước vừa chạy vừa khóc, có thể là nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, đứa nhỏ chạy một nửa đoạn đường sau còn bất ngờ ngã té lộn mèo một cái.
". . ." Hứa Đào thấy lòng cũng nhíu lại, mới vừa rồi con trai bảo bối của cô té rồi.
Đứa nhỏ bình thường va trúng tay trúng đầu cũng sẽ đi tìm mẹ nũng nịu, vào lúc này té rồi, đứa nhỏ uất ức bĩu môi, sau đó kiên cường bò dậy, nghiêng đầu nhìn Hứa Đào ở xa xa một chút, Triệu Lệ Nam lau nước mắt lại tiếp tục chạy đến công ty Đào Viên: "Tiểu Nam là nam tử hán, Tiểu Nam không khóc, Tiểu Nam không đau."
Triệu Lệ Nam vừa nói, vừa nhìn bàn tay nhỏ bé của mình bị trầy da, quyết tâm hô to, chạy đến công ty Đào Viên.
Hứa Đào mơ màng nặng nề nhìn bóng người nhỏ của Triệu Lệ Nam đang chạy nhanh, vốn bụng đã đau đến không chịu nổi, lúc thấy Triệu Lệ Nam té rồi, trực tiếp không nhịn được cũng mờ hốc mắt, thậm chí cũng không thèm để ý hình tượng đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Sau đó thấy cô nhìn thấy đúa nhỏ mình cưng chìu hơn nửa năm từ dưới đất ngoan ngoãn bò dậy, tiếp tục chạy về phía công ty Đào Viên.
"Cha cha! ! !" Triệu Lệ Nam còn chưa tới, giọng nhỏ liền đến rồi, tê tâm liệt phế hô to.
Triệu Vệ Quốc nghe được Triệu Lệ Nam nức nở hô to, lập tức từ cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy đứa nhỏđang gạt lệ chạy tới.
"Làm sao vậy?" Triệu Vệ Quốc nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, ôm lấy con trai chạy nhanh mà đến, ánh mắt nhìn về phía cửa công ty Đào Viên, lại không phát hiện bóng người Hứa Đào.
"Oa, cha cha, mẹ đau bụng, bên ngoài, hu hu. . ." Triệu Lệ Nam vừa khóc vừa nói chuyện, nhưng đứa nhỏ vẫn nói chuyện rõ ràng, ngón tay nhỏ bị trầy xước hướng ra ngoài, cái miệng nhỏ nhắn uất ức nói.
". . ." Triệu Vệ Quốc nghe vậy cau mày, ôm Triệu Lệ Nam đi ra phía bên ngoài công ty đi.
"Bên này." Triệu Lệ Nam bị Triệu Vệ Quốc ôm, ngón tay đứa nhỏ chỉ phương hướng cho Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc theo ngón tay Triệu Lệ Nam nhìn lại, thấy ở nơi xa, Hứa Đào ngồi ở bên cạnh cột điện, không kiềm được tăng nhanh nhịp bước, ôm con trai, nhanh chóng đi đến chỗ Hứa Đào.
Triệu Vệ Quốc không biết Hứa Đào làm sao, ôm Triệu Lệ Nam chạy nhanh một đường, đến gần Hứa Đào.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam không khóc nữa, nhưng khi Triệu Vệ Quốc đến gần, lúc đứa nhỏ thấy Hứa Đào, lại lo lắng tuông nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, giùng giằng từ trong ngực Triệu Vệ Quốc tuột xuống.
Triệu Vệ Quốc thở hổn hển, tim đập rộn lên để con trai xuống, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Đào, vẻ lo lắng khi nhìn đến Hứa Đào chẳng qua là sắc mặt hơi khó coi thì hơi buông lỏng một chút.
Trời mới biết, mới vừa rồi anh hoảng sợ thế nào, đây là thời khắc hốt hoảng hiếm có trong ba mươi năm trong đời Triệu Vệ Quốc, anh thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn về những chuyện khác.
"Mẹ không sao." Hứa Đào miễn cưỡng mở miệng trấn an Triệu Lệ Nam, còn nhìn Triệu Vệ Quốc cười cười, ngay sau đó đưa tay tiếp lấy Triệu Lệ Nam nhào tới, cẩn thận cầm lấy tay nhỏ bé của đứa nhỏ bị quẹt trầy da, mới vừa rồi đứa nhỏ té một cái cũng không nhẹ, cô liền đoán được nhất định phải trầy da rồi: "Tay Tiểu Nam có đau hay không?"
"Không đau, mẹ đau." Triệu Lệ Nam chạy đến bên cạnh Hứa Đào mạnh mẽ lắc đầu.
Triệu Vệ Quốc cau mày nhìn Hứa Đào một cái, nhìn thêm chút nữa một đống lớn đồ bên cạnh: "Cái đó tới rồi sao?"
"Ừ." Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam miễn cưỡng gật đầu.
Triệu Vệ Quốc nhắm mắt rồi lại mở mắt, con mắt nhìn mặt Hứa Đào tái nhợt, giọng cũng không khá lắm: "Biết sắp tới cái đó rồi, sao lại ra cửa mua nhiều đồ như vậy."
Quở trách, Triệu Vệ Quốc đồng thời cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác đến trên người Hứa Đào, đưa tay kéo con trai Triệu Lệ Nam ra, ôm Hứa Đào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận