Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 361. Câu thông 19

Hứa Đào nhìn dáng vẻ của cậu bé đang cuộn trong chăn, giả vờ mới phát hiện cậu bé tỉnh lại: “Ôi, cuối cùng Tiểu Nam cũng thức dậy rồi!”
Triệu Lệ Nam cười xong liền nhăn mũi: “Mẹ, mẹ xấu xa.”
Hứa Đào mím môi: “Mẹ xấu xa sao! Vậy phải làm sao? Tiểu Nam lại không thể đổi một người mẹ tốt.”
“Không đổi.” Triệu Lệ Nam bò dậy, cậu bé đang mặc quần áo ngủ lắc đầu nhào vào lòng Hứa Đào, hai tay ôm lấy cổ của Hứa Đào.
Hứa Đào nhịn không được mỉm cười, giơ tay vỗ xuống mông cậu bé: “Đổi quần áo đi học thôi.”
Triệu Lệ Nam lộ ra khuôn mặt nhăn nhó: “Mẹ ơi, không đi, Tiểu Nam không đi.”
“Những bạn nhỏ khác đều đi, sao Tiểu Nam không đi?” Hứa Đào lắc đầu từ chối, nâng cái mông của cậu bé bế cậu lên, rồi mở tủ quần áo bên cạnh ra, lấy quần áo từ trong tủ ra thay cho cậu.
Tuy rằng thời tiết không lạnh lắm, nhưng ra khỏi chăn cũng có hơi lạnh.
“Đào Đào, Tiểu Nữu Nữu, còn có Uy Uy đều không đi.” Triệu Lệ Nam bĩu môi nói tên những bạn nhỏ khác trong hẻm.
“Ờ!” Hứa Đào gật đầu, lại đặt cậu bé lên giường, giúp cậu cởi đồ ngủ, thay quần áo.
Cậu bé mở to mắt nhìn Hứa Đào, mặc quần áo xong vẫn còn tiếp tục nhìn.
“Bọn họ không cần đi vì bọn họ không có một người mẹ xấu xa! Ai bảo Tiểu Nam có một người mẹ xấu xa chứ!” Hứa Đào mỉm cười, khều mũi cậu một cái, sau đó bế cậu bé để cậu mang giày.
“Mẹ tốt, mẹ tốt nhất.” Triệu Lệ Nam lập tức lắc đầu, cũng có chút sốt ruột, dường như không ngờ đến Hứa Đào sẽ vì nguyên nhân người mẹ xấu xa mà này giận cậu.
“Ờ.” Hứa Đào lại ờ một tiếng qua loa lấy lệ.
Triệu Lệ Nam mang giày xong đứng trên mặt đất, cái tay nhỏ nắm lấy Hứa Đào tiếp tục làm nũng: “Mẹ xinh đẹp, mẹ đẹp như chim sa cá lặn, mẹ là đại mỹ nhân.”
Cậu bé bắt đầu vắt hết óc nghĩ ra lời khen Hứa Đào, còn mang cả thành ngữ ra.
Hứa Đào nghe rất vui vẻ, con trai ba tuổi, không ngờ ngay cả thành ngữ khen người cũng biết rồi, nhưng vẫn bất động, không thể dễ dàng bị lời đường mật của đàn ông làm xiêu lòng, cho dù người đàn ông trước mặt này mới ba tuổi.
“Tiểu Nam khen mẹ, mẹ rất vui, nên mẹ khen thưởng Tiểu Nam có được không?”
Hứa Đào lòng vòng, cố ý chọc cậu bé, hiển nhiên cậu bé không muốn đi nhà trẻ, nhưng nghe thấy khen thưởng, Triệu Lệ Nam ngẩng đầu vẻ mặt đầy kích động và mong chờ: “Khen thưởng sao?”
“Ừm, mẹ khen thưởng Tiểu Nam hôm nay tiếp tục đi nhà trẻ.” Hứa Đào nói xong cũng nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt cậu bé biến mất trong nháy mắt.
“Mẹ.” Cậu bé giậm chân kháng nghị: “Con không muốn phần thưởng này.”
“Chỉ có cái này thôi.” Hứa Đào vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, chọc cậu bé thật sự rất vui.
Triệu Lệ Nam nhún vai, gãi đầu, vội đi theo phía sau, lúc đánh răng rửa mặt thỉnh thoảng nhìn về phía Hứa Đào, hi vọng Hứa Đào có thể hồi tâm chuyển ý.
Mãi đến khi ăn sáng xong, Triệu Vệ Quốc chạy xe đạp chở Hứa Đào và cậu bé đến nhà trẻ, cậu bé mới thở dài bất lực một hơi thật lớn.
“Haiz! Cha, mẹ, tạm biệt.” Triệu Lệ Nam vẫy tay đi vào nhà trẻ.
Triệu Vệ Quốc nhìn cậu bé được dắt vào lớp học xong, liền chạy xe đạp chở Hứa Đào đến công ty.
Trong túi Hứa Đào mang theo bên người có để tiểu thuyết và bút máy, trong công ty cũng có bút máy và bình mực, Hứa Đào không có việc thì ngồi trong văn phòng viết tiểu thuyết.
Trong văn phòng, Triệu Vệ Quốc làm việc tính toán sổ sách, Hứa Đào yên lặng viết tiểu thuyết, hai vợ chồng mỗi người tự làm việc riêng của mình, không làm phiền lẫn nhau, vô cùng hài hòa.
Triệu Lệ Nam đi nhà trẻ mấy ngày, cuối cùng cậu bé cũng thích ứng, trẻ con trong nhà trẻ cũng không khóc lóc ầm ĩ nữa, Triệu Lệ Nam cũng dần bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của nhà trẻ, rốt cuộc có rất nhiều bạn bè.
Nhà ăn nhỏ của Công ty Đào Viên, vì sự nhập của Tần Dục Nhu, tổng thể công việc đã tốt lên không ít, Ngô Huệ cũng bắt đầu làm ca sáng.
Triệu Vệ Cường học lái xe hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đi thi bằng lái, thi bằng lái xe con hiện giờ rất nghiêm khắc, nhưng cũng không phức tạp giống sau này, chủ yếu biết lái xe là được.
Trời sinh đàn ông đều hiểu rõ xe cộ, linh kiện các thứ, dù sao Triệu Vệ Cường cũng tốt nghiệp cấp ba, thi bằng lái, sửa xe gì đó đều ổn.
Lúc nhân viên mới của công ty và Triệu Vệ Cường bắt đầu chạy taxi chở khách, cũng đã đến lúc phát lương rồi. Mỗi người nhận lương đều vui mừng hớn hở, còn vui vẻ hơn ăn Tết, nhiều người không về nhà ăn Tết chủ yếu là tài xế đã lái xe được một tháng, tiền lương đến hơn năm trăm.
“Cảm ơn bà chủ.” Lấy tiền lương xong toàn bộ đều cảm ơn Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận