Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 407. Thấy đủ 2

"Tiểu Nam, mẹ thật là tò mò, có rất nhiều loại phương thức để xử lý mọi chuyện, tại sao phải biến thành đánh nhau?"
"Là bọn họ ra tay trước." Cậu bé lập tức không cam lòng giải thích.
"Bọn họ động thủ đánh người trước, nhất định có phát sinh một ít tranh chấp, con đã nói một ít lời khiêu khích hoặc là quá đáng, đúng không?"
Triệu Lệ Nam nhất thời á khẩu không trả lời được, lúc ấy cậu bé quả thật nói quá đáng, Nguy Chấn Vũ mới giống như là thú nhỏ bị thương trong nháy mắt giận dữ.
"Dạ." Triệu Lệ Nam có chút áy náy.
"Tiểu Nam, người khác động thủ đánh con, con đánh trả là đúng." Hứa Đào không thích giải quyết vấn đề bằng vũ lực, nhưng lại cũng không hy vọng Triệu Lệ Nam không hiểu cách đánh trả: "Nhưng mẹ vẫn có chút thất vọng, con biết tại sao không?"
"Biết." Triệu Lệ Nam giọng có chút ủ rũ.
"Hôm nay vốn có thể không cần dùng nhau phương đánh thức giải quyết vấn đề, đúng không?"
"Đúng." Triệu Lệ Nam đáp lại có chút ngột ngạt.
"Con biết rất rõ ràng đối phương là hai người, con một người một ngựa đánh không lại, vậy mà miệng vẫn không chừa, không chỉ chọc giận bạn học, còn bị đánh, có phải thật ngốc hay không?" Hứa Đào kiên nhẫn nói chuyện với Triệu Lệ Nam.
"Dạ, là thật ngốc."
Còn biết ngốc là tốt, hôm nay trận đánh này cũng xem như không vô ích, chỉ mong đứa nhỏ bướng bỉnh này có thể nhớ được bài học.
"Tiểu Nam, mẹ hy vọng con có thể nhớ, nói tốt một câu ba đông ấm áp, lời nói ác độc tổn thương người tháng sáu. Mọi người đánh nhau, trên lý thuyết mà nói, trách nhiệm đều thuộc về bọn họ, bởi vì bọn họ khi dễ Nhan Khê trước, lại động thủ đánh người trước. Nhưng mẹ cảm thấy, Tiểu Nam cũng có sai, sai ở chỗ lời nói ra khỏi miệng."
"Con biết rồi."
"Đây là lần đầu tiên con đánh nhau, nể tình con là vì anh hùng cứu mỹ nhân, mẹ tha cho con. Nhưng mà Tiểu Nam, nếu như con nói lời gì quá đáng thương tổn tới bạn học, mẹ hy vọng con có thể chủ động đi nói xin lỗi." Hứa Đào nói xong đưa tay xoa xoa tóc ngắn của con trai.
"Dạ, con sẽ đi xin lỗi bạn học vì chuyện hôm nay." Triệu Lệ Nam gật đầu.
Hứa Đào thấy trong ánh mắt Triệu Lệ Nam không hề có vẻ không cam lòng, sau đó mỉm cười.
"Dĩ nhiên nói xin lỗi thì nói xin lỗi, sau này nếu như cãi nhau với bạn học, đối phương tức giận động thủ, con cũng không thể ngây ngốc đứng đó để bị đánh, vẫn phải đánh trả biết không?" Hứa Đào cũng có chút bận tâm, Triệu Lệ Nam hiểu lầm cô yêu cầu cậu bé nói xin lỗi rồi sau này cũng không biết phải đánh trả.
Đứa bé trai mới mười tuổi, chưa chắc biết hàm nghĩa của những lời này, nhưng cậu bé có thể biết được, tự nói lời không đúng, như vậy cũng đủ.
"Mẹ, con cũng không ngốc, làm sao có thể đứng để cho người ta đánh." Giọng nói Triệu Lệ Nam nhẹ nhàng: "Con biết là mẹ muốn nói với con, nếu như hôm nay con không nói ra lời kia, vậy cũng có thể bọn họ sẽ không đánh nhau với con, để cho con sau này chú ý chừng mực khi nói chuyện.”
"Biết là tốt." Hứa Đào dịu dàng cười cười, đưa tay sờ đầu đứa trẻ một cái, ngay sau đó bàn tay bóp gò má cậu bé, giọng điệu thay đổi: "Lần sau còn dám gây chuyện, để cho mẹ lo lắng, mẹ sẽ để cho cha đánh con.”
"Mẹ, đau. Không dám gây chuyện nữa." Triệu Lệ Nam tủi thân giơ tay lên sờ mặt mình đầu hàng.
Từ trường học lái xe về nhà, chặng đường không xa, hơn mười phút mà thôi.
"Buổi tối ăn cái gì?" Hứa Đào bước vào cửa nhà hỏi Triệu Vệ Quốc.
"Con muốn uống canh cá diếc." Triệu Lệ Nam theo ở phía sau nói ra tên món ăn.
"Còn anh?" Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Quốc.
"Trong tủ lạnh có thức ăn gì thì nấu cái đó đi." Triệu Vệ Quốc chuẩn bị bữa ăn sáng, anh nhớ trong tủ lạnh chỉ có một ít rau cải và trứng gà.
"Ừ, cũng đúng." Hứa Đào gật đầu, đổi dép đi phòng bếp mở tủ lạnh ra.
Trong tủ lạnh không có cá, chỉ có một ít tôm đông lạnh, rau cải và trứng gà, đối phó một bữa ăn tối cũng không thành vấn đề.
"Tiểu Nam, nhà không có cá." Hứa Đào nói với Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam ôm Bổn Bổn đi tới: "Muốn uống canh cá." Giọng đáng thương.
"Nếu con thật sự muốn uống canh cá, tự mình cưỡi xe đi chợ bán thức ăn mua một con cá cũng được, dù sao cũng còn sớm." Mùa hè, mới năm giờ, trời vẫn còn sáng choang, chợ bán thức ăn cách không xa, cưỡi xe đạp cũng chỉ mười phút là đến.
"Được, con đi mua." Triệu Lệ Nam gật đầu, đứa bé trai mười tuổi rất có tinh lực, cũng không bị trận đánh nhau kia ảnh hưởng, gật đầu buông mèo mập Bổn Bổn trong ngực xuống, xoay người đổi giày cưỡi xe ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận