Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 437. Hối hận 3

Bọn họ biết, Diệp Chấn Hoa sẽ biết sao? Anh ta hẳn sẽ không biết được cặn kẽ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ biết, sinh sản sinh ngoài chính sách phải đóng tiền phạt, sinh ngoài chính không được thêm vào hộ khẩu, sinh ngoài chính sách phải buộc ga-ro, sau đó thì không thể sinh nữa.
"Cũng đúng." Diệp Tiểu Kỳ cắn môi dưới gật đầu.
"Mẹ, chúng ta cùng mẹ trở về ly hôn." Diệp Tiểu Cầm cất giấy thỏa thuận ly hôn, nhìn Ngô Huệ nói chuyện.
Ngô Huệ mím môi gật đầu, nếu như là bản thân cô ấy, cô ấy khẳng định không dám trở về nói ly hôn, có con gái trở về cùng thì trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mẹ con ba người từ trong trường học bên này về nhà, trên đường trở về đều không nói chuyện phiếm, biểu tình cũng có chút nghiêm trọng.
Bọn họ đều biết, trở về đối với bọn họ mà nói, không thể tưởng tượng nổi biết bao, sẽ vén lên bao lớn sóng to gió lớn, lại sẽ phát sinh thay đổi to lớn biết bao.
Nhưng mà nếu quả thật ly hôn rồi, sau này cũng không cần trở về bị chửi bới là thứ con gái phải thường tiền, không cần ăn cơm, đôi đũa kẹp một miếng thức ăn đều bị đánh, cũng không cần vào mùa đông đi đến bờ sông dùng nước lạnh như đá giặt quần áo.
Rất nhiều rất nhiều chuyện phỏng đoán cũng sẽ không xảy nữa nữa.
Diệp Chấn Hoa ở công ty Đào Viên làm việc những năm này, thu nhập không tệ, nhà đông người, mặc dù không thể mua nhà, nhưng điều kiện thuê phòng cũng cũng không tệ lắm, mẹ con ba người đi đến cửa nhà.
"Khóc khóc khóc, đúng là thứ xui xẻo, nếu để tao nghe được mày khóc thành tiếng, tao liền sẽ xé rách miệng mày ra." Tiếng bà cụ Diệp quát mắng từ trong cửa truyền ra.
Ba người Ngô Huệ đứng ở cửa nghe được những lời đó, nhất thời đều biết là xảy ra chuyện gì.
"Bà nội khẳng định lại đang mắng Tiểu Ngũ." Diệp Tiểu Kỳ cau mày.
Bà cụ Diệp rất cay nghiệt, rõ ràng bản thân là phái nữ, nối dõi tông đường cũng không phải mang họ của mình, nhưng mà bà ta so với ông cụ Diệp còn tích cực hơn, đánh mắng chửi rửa đám cháu gái bọn họ là bình thường như cơm bữa.
Trước kia ông cụ Diệp còn sống, bà ta còn khiêm tốn một chút, trước khi ông cụ Diệp qua đời, dặn dò muốn Diệp Chấn Hoa nối dõi tông đường, bà cụ Diệp nhớ kỹ, sau khi tới Dương Thành bên này hoàn toàn phát điên không có lý trí.
Ngô Huệ cau mày đẩy cửa đi vào, liền thấy con gái nhỏ Tiểu Ngũ, vào lúc này đang quỳ ở chính giữa sân đá, tóc xốc xếch, gò má ửng đỏ dấu bàn tay, cắn môi yên lặng khóc.
"Tiểu Ngũ." Diệp Tiểu Kỳ đi nhanh tới, đưa tay phải kéo em gái lên.
"Con nhóc kia, mày thử kéo nó dậy một chút xem, để xeo tao có đánh chết mày không, để cho nó quỳ, không quỳ đến trời tối không cho phép đứng lên." Bà cụ Diệp lập tức mắng to, tóc búi truyền thống, mặc quần áo màu lam nhạt như người ăn chay niệm phật.
Nhưng mà chính là một bà cụ ăn chay niệm phật như vậy lại làm ra những chuyện và nói ra những lời ác độc hơn ai hết.
"Đứng lên, không quỳ nữa." Diệp Tiểu Kỳ sờ gương mặt Tiểu Ngũ một cái, cô gái gầy teo nho nhỏ, đáng thương vô cùng.
Cắn môi quyết tâm, dù sao mẹ cũng phải ly hôn, ai còn quan tâm bà ta, đưa tay kéo em gái lên che chở.
Tiểu Ngũ hẳn quỳ rất lâu, lúc đứng lên còn lảo đảo mấy cái, sợ rúc lại bên chân Diệp Tiểu Kỳ, nắm quần trên người Diệp Tiểu Kỳ.
"Mày là thứ con gái phải thường tiền, xem lời tao nói như gió bên tai đúng không? Còn cô nữa, người chỉ biết sinh thứ con gái phải thường, còn đứng ngây ở đó làm gì, giống như khúc gỗ vậy, còn không động thủ đánh chết con nhóc kia cho tôi." Bà cụ Diệp mắng lời quá khó nghe, còn chỉ huy Ngô Huệ, hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.
"Từng người đều là đầu thai tới hút máu, Chấn Hoa nhà tao ở bên ngoài làm việc chết bỏ, đi làm kiếm tiền nuôi đám con gái phải thường tiền này, uổng phí tiền mồ hôi nước mắt, còn dám không vâng lời. Không phải là một con nhóc chết tiệt không đáng tiền thôi sao, để cho nó quỳ một chút làm sao, cho dù tôi muốn ăn thịt nó thì cô cũng phải đi cắt thịt nó cho tôi ăn." Bà cụ Diệp mắng lời quá khó nghe, đưa tay lấy chổi trúc quét sân dựng nhà trong muốn đánh người.
Ngô Huệ đã sớm quen bà ta mắng như vậy, bà cụ Diệp mắng chửi người mà không hề lặp từ, cô ấy cũng không muốn tranh chấp cùng bà ta.
Nhưng khi nhìn thấy bà ta cầm lấy cây chổi, biểu tình khuôn mặt tàn bạo muốn ăn thịt người, Ngô Huệ đứng ra ngăn cản ở trước mặt hai đứa con Diệp Tiểu Kỳ.
"Nếu bà còn dám đánh bọn họ, tôi liều mạng với bà." Ngô Huệ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bà cụ này đánh mấy nhỏ rất nhiều, trước kia cô ấy nhẫn nhịn, cũng nói mấy đứa bé nhẫn nhọn theo, không đành lòng có thể làm sao, cũng không thể mang đứa trẻ rời khỏi nhà ăn xin chết đói ở bên ngoài.
Nhưng bây giờ cô ấy không đành lòng, dựa vào cái gì mà đứa trẻ cô ấy sinh ra phải bị đối xử như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận