Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 467. -

"Hai vợ chồng có muốn thử mở tiệm bán đồ dùng văn phòng phẩm học tập hay không?" Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Cúc.
"Tiệm văn phòng phẩm?" Triệu Vệ Cúc kinh ngạc lên tiếng.
"Ừ, chị cảm thấy tiệm văn phòng phẩm vô cùng tốt, tìm một căn nhà xung quanh có nhiều trường học, ở bên cạnh trường học mở tiệm văn phòng phẩm, khẳng định làm ăn tốt. Mở tiệm văn phòng phẩm giá vốn cũng thấp, lời cũng rất cao."
"Em đừng cảm thấy văn phòng phẩm đại đa số nhằm vào đối tượng là học sinh, năng lực tiêu xài của học sinh cao, văn phòng phẩm, giấy bút những thứ này lại đều thuộc về vật tiêu hao, đều phải bỏ tiền ra mua." Hứa Đào nói tới chỗ này, cũng thật lòng cảm thấy có thể thử nghiệm tiệm văn phòng phẩm.
Dương Thành bên này có rất nhiều loại văn phòng phẩm, người làm cha mẹ, dù là tự mình ăn ít một miếng thức ăn, cũng sẽ cam lòng mua giấy bút học tập cho con cái.
Trên thế giới này, đối tượng dễ kiếm tiền nhất, chính là phụ nữ và trẻ con, tất cả học sinh đều là đứa trẻ.
"Đồ dùng văn phòng phẩm, hình như thật sự cần phải mua thường xuyên." Triệu Vệ Cúc tự mình cũng sẽ cho mua giấy bút Ngô Học Văn, không kiềm được trầm tư.
Thật ra thì Ngô Học Văn rất tiết kiệm, giấy bút cũng dùng rất cẩn thận, tất cả đều mua văn phòng phẩm thông thường, nhưng lượng tiêu hao nhưng cũng vẫn còn nhiều.
"Mọi người có thể suy tính trước, nếu như có ý tưởng hay cũng có thể nói ra, mọi người cùng nhau giúp tham khảo rồi quyết định." Hứa Đào không muốn gây cho Triệu Vệ Cúc gánh nặng, liền cười nói.
"Được." Triệu Vệ Cúc gật đầu, ngay sau đó khen ngợi: "Chị dâu hiểu biết thật là nhiều."
Triệu Vệ Lan học đại học ngành thương mại, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, hoàn toàn không hiểu, Hứa Đào lại biết, còn biết mấy năm này thương mại phát triển rất tốt.
"Em ở Dương Thành một đoạn thời gian, em cũng sẽ hiểu rất nhiều." Hứa Đào cười: "Mấy năm trước, mẹ tới bên này ăn tết một đoạn thời gian, cũng thích ứng rất khá."
Mẹ Triệu là một người phụ nữ nông thôn một chữ cũng không biết, bà cụ ngay cả tên mình cũng không biết viết, về nhà cũng ba hoa chích choè nói tới kiến thức ở Dương Thành với hàng xóm.
"Người nông thôn đều nói nước thành phố nuôi người, em đoán phỏng đoán cũng vậy, trước kia những người phụ nữ tri thức đi xuống thôn quê, rõ ràng liền không giống cô gái nông thôn chúng ta, người ta người người có tri thức hiểu lễ nghĩa, trắng trẻo mũm mĩm." Triệu Vệ Cúc nghĩ đến những thanh niên tri thức trước kia ở trong thôn.
"Nhưng thật ra là hoàn cảnh ảnh hưởng con người, người thành phố phần lớn trắng nõn, đó là bởi vì mặt trời chiếu sáng đến ít, quê quán chúng ta là núi cao, tia tử ngoại mãnh liệt. Hơn nữa cuộc sống nông thôn chính là mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn mới thôi, người mỗi ngày kiếm sống ở dưới ánh mặt trời, phơi đến đen da cũng rất bình thường." Hứa Đào một bên nói chuyện cùng Triệu Vệ Cúc, một bên mở nắp nồi nhìn cánh gà nấu trong nồi một chút.
Thức ăn chuẩn bị cũng gần xong, Triệu Lệ Nam cũng tan học trở về, đứa nhỏ hết sức tranh đoạt từng giây vì mô hình của mình, thấy Ngô Học Văn ngồi ở trên bàn ăn nhìn sách ngoại ngữ, cậu cũng tùy ý cầm đề luyện tập ra bắt đầu làm.
"Tiểu Nam, không phải em đang học tiểu học sao?" Ngô Học Văn nhìn đề luyện tập của Triệu Lệ Nam một cái, vốn cho rằng đó là đề số học của tiểu học, nhưng mà lại nghiêm túc nhìn một cái, phát hiện thật khó, cậu căn bản cũng không hiểu câu hỏi.
"Đúng vậy!" Triệu Lệ Nam cầm bút giải toán trên giấy nháp ở bên cạnh.
"Vậy em đang làm đề luyện tập là số học của tiểu học sao?" Ngô Học Văn tiếp tục truy hỏi.
Câu hỏi phức tạp kia thì sao có thể là đề luyện tập tiểu học, cậu cũng từng học tiểu học, mới vừa tốt nghiệp sáu năm tiểu học, cậu vẫn còn biết được đề mục.
"Cái này sao? Đây là đề luyện tập mà mẹ em mua, hẳn là đề số học năm ba." Triệu Lệ Nam giải thích một câu.
". . ." Ngô Học Văn cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị nghiền ép.
Trước đây mợ nói thành tích của Triệu Lệ Nam không tệ, cậu còn có chút hâm mộ, nhưng lúc này cậu cảm thấy, thành tích của em trai Tiểu Nam chỉ không tệ thôi sao? Cậu là một học sinh tiểu học, vậy mà đã biết làm đề luyện tập số học của trung học đệ nhất cấp.
"Em thật là lợi hại." Ngô Học Văn không nhịn được khen cậu.
"Bình thường thôi!" Triệu Lệ Nam sờ mũi cười cười.
Cha Triệu vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, mặc dù ông không thấy rõ, nhưng mà nghe được đối thoại của cháu nội và cháu ngoại.
"Tiểu Nam nhà chúng ta thông minh như vậy sao?" Cha Triệu đặc biệt vui vẻ, vào lúc này có thể nói là từ khi mắt của cha Triệu xảy ra vấn đề tới nay, lần đầu tiên cảm giác vui vẻ như vậy, đáng tiếc, ông không thể thấy dáng vẻ cháu nội làm bài tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận