Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 474. -

Hứa Đào nhếch miệng, nông dân làm ruộng cũng quả thật đáng thương, làm ruộng nhìn bầu trời ăn cơm, thu hoạch phải đóng thuế nông nghiệp, thời tiết không tốt không thể thu hoạch, thuế nông nghiệp nên thu vẫn thu.
Cô là người đời sau, cô cũng hoàn toàn không cách nào hiểu loại khó chịu đó của Triệu Vệ Quốc, dẫu sao thời điểm đó người không có cơm ăn thì chết đói, sau đó quốc thái dân an, cuộc sống tốt, người phụ nữ còn phải tiêu tiền đến chết đói, chậc chậc!
"Lúc ấy cuộc sống nhà chúng ta cũng không tốt hơn chỗ nào, một ngày hai bữa cơm, trong cơm thêm chút thức ăn, thêm một ít khoai lang đối phó, đây là thời điểm tốt, tình huống không tốt, một ngày một chén cháo, mấy hạt gạo trong chén cũng có thể đếm rõ ràng."
"Vệ Cúc mười ba tuổi đính hôn đổi sính lễ, đây là tình nghĩa anh thiếu nó, anh không phủ nhận. Nhưng mẹ để cho nó đính hôn, tự nhiên thay nó lo nghĩ, cũng là nghiêm túc chọn lựa."
Hứa Đào tiếp tục gật đầu một cái, quả thật Ngô Lâm Tiêu đối với Triệu Vệ Cúc cũng không tệ, thân thể Triệu Vệ Cúc không tốt, Ngô Học Văn sinh sớm, cũng không thấy mẹ của Ngô Lâm Tiêu giống như bà cụ nhà họ Diệp vậy.
Như vậy có thể thấy, nhà họ Ngô quả thật rất tốt, nếu không sợ là ban đầu cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để cứu tánh mạng hai mẹ con Triệu Vệ Cúc.
"Nhà họ Ngô chỉ có một trai một gái, điều kiện tốt hơn nhà chúng ta, bây giờ trồng lê không đáng tiền, lúc ấy mặc dù trái cây không thể thay cơm ăn, nhưng mang đến trong huyện để bán, người có chút điều kiện dư dả cũng sẽ mua giải khát, đổi mấy quả lê ăn một chút, cũng có thể đổi được chút thức ăn."
Huyện thành có nhiều công nhân, cầm lê đi đổi ngược lại rất bình thường.
"Vệ Cúc ở trong nhà mình không thể ăn cơm no, đính hôn đến nhà chồng, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn nhà chúng ta không ít, đối với Vệ Cúc mà nói là chuyện tốt. Ngô Lâm Tiêu cũng không tàn tật, người cũng không thành vấn đề, người nhà họ Ngô cũng phúc hậu, đính hôn sớm một chút cũng không để cho Vệ Cúc tủi thân."
Một điểm này Hứa Đào cũng không cách nào phản bác, mẹ Triệu quả thật không an bài qua loa, hoặc là vì tiền, bất kể Triệu Vệ Cúc gả như thế nào.
"Mẹ cảm thấy thật có lỗi với Vệ Cúc, thiếu nợ nó, đó là bởi vì lúc ở nhà, không thể cho nó một cuộc sống tốt, sau khi lấy chồng, cho là nó sống không tệ, kết quả xảy ra chuyện, những năm này thân thể cũng không tốt."
"Vệ Cúc đối với hôn sự không có bất mãn, cũng không cảm thấy mẹ có lỗi với nó, nó biết mẹ là vì muốn tốt cho nó. Không đính hôn, ở nhà gần như chưa từng ăn no, không phải mẹ không cho nó ăn, mà là không có lương thực cho nó ăn."
Triệu Vệ Quốc cười khổ, cuộc sống hồi đó đúng là gian khổ.
"Sau khi anh đi làm lính, nếu như nhà chỉ có một chén cháo, muốn cho ba đứa bé chia nhau ăn, đứa nào cũng đói, người ăn ít nhất là Vệ Cúc, nó là chị, lại hiểu chuyện sớm, sẽ nhường ra chút đồ ăn, tận lực để cho em trai em gái ăn nhiều một miếng."
“Nó có thật sự ăn no sao? Không có. Mẹ cũng biết không có, biết nhưng cũng không thể ra sức, dẫu sao lương thực chỉ có như vậy, ăn bữa này phải cân nhắc bữa sau, không thể ăn no, cũng chỉ có thể ăn đỡ đói."
Ai! Hứa Đào chỉ có thể than thở, cô chừng từng trải qua cuộc sống ăn cơm không đủ no, cô quả thực không cách nào tưởng tượng, cũng còn may mà cô xuyên sách vào sau năm tám mươi mấy, nếu không cô phỏng đoán cũng phải khóc chết.
"Mấy năm kia xảy ra rất nhiều chuyện, căn bản không do người lựa chọn, em muốn không thiên vị, cuộc sống cũng sẽ khiến cho em phải thiên vị. Hơn nữa, em cảm thấy mẹ hẳn là phải đoạt lấy chén cháo mà Vệ Cúc tiết kiệm được từ trong tay Vệ Lan bốn tuổi kia, để cho Vệ Cúc tự mình ăn thì mới là không thiên vị sao? Người bình thường cũng sẽ che chở trẻ nhỏ trước, đây cũng là nguyên nhân mẹ cảm thấy thiếu nợ Vệ Cúc."
"Mẹ cho nó đính hôn, cần sính lễ, mục đích cũng là muốn nó về nhà chồng có thể ăn cơm no, nhà thiếu đi Vệ Cúc và anh, cũng sẽ ít gánh nặng hơn một chút. Người nhà họ Ngô phúc hậu, biết tuổi nó còn nhỏ, để cho nó ở nhà lâu thêm mấy năm, cũng luôn luôn đưa chút cơm gạo tới."
Có người đưa cơm gạo, thật ra ở nhà mẹ so với nhà chồng cũng không kém.
"Hơn nữa cho dù Vệ Cúc không đính hôn, không có sính lễ kia, anh vẫn sẽ đi bộ đội, chẳng qua là lúc đó quê quán chiêu binh, người chủ nhiệm kia biết dân quê cũng quý trọng cơ hội làm lính, vì làm lính mà cướp bể đầu."
"Liền thả ra tin tức cần người tiêu tiền, nếu nhà ai không đút lót một chút thì xem như từ bỏ cơ hội chiêu binh đi bộ đội, anh ta cũng có thể khiến người đó quay về."
"Phách lối như vậy sao?" Hứa Đào nhíu mày.
Đây cũng chính là thời kỳ mà khắp nơi đều loạn, cơ hội làm lính cũng không nhiều, lại là vùng đất hoang nông thôn nghèo, nếu không thì người chủ nhiệm kia chết như thế nào cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận