Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 511. Phòng sinh 6

Bà cụ Ngưu lớn tuổi hơn mẹ Triệu, tóc đã xen sợi bạc, trạng thái sau giải phẫu tạm được. Mẹ Triệu trẻ tuổi hơn, lại chủ động sang đây thăm, còn cố ý lấy lòng đối phương, chỉ cần mấy câu nói đã trở nên thân quen với bà cụ Ngưu.
Không tới nửa buổi chiều, mẹ Triệu và bà cụ Ngưu liền hận gặp nhau trễ, hai ngày ngắn ngủi, nhanh chóng kết thành bạn thân lớn tuổi, nói không hết lời.
Hứa Đào bọn họ và Ngưu Chính Trực thấy hai bà cụ giao lưu không tệ, cũng đều rất vui vẻ.
Mẹ Triệu biết bà cụ Ngưu phải xuất viện, vội vàng đi tiễn bạn, kéo tay bà cụ Ngưu dặn dò.
"Chị đến bệnh viện một chuyến này ở mấy ngày, giải phẫu dù có lớn hay không cũng đều tổn thương nguyên khí, chị về nhà, phải chú ý dưỡng tốt thân thể, bồi bổ nhiều." Kéo tay đối phương thật chặt nói chuyện.
"Dĩ nhiên, tôi hiểu, cảm ơn ý tốt dặn dò của bà." Bà cụ Ngưu cũng cười đáp lời.
"Chị cũng không thể chỉ nói ngoài miệng, phải thật sự nghe vào mới được. Chúng ta cũng lớn tuổi rồi, đứa trẻ cũng đều hiếu thuận, không thiếu chút tiền kia, về nhà chị nên ăn thì ăn nên xài thì xài, đừng xài chút tiền cũng không đành lòng."
Mấy ngày sống chung, mẹ Triệu nơi nào không nhìn ra bà cụ Ngưu tiết kiệm, kia có thể so với bà còn tiết kiệm hơn rất nhiều, dĩ nhiên mẹ Triệu cũng có thể hiểu, một người phụ nữ, năm xưa để tang chồng, một mình nuôi đứa trẻ trưởng thành, không dựa vào tiết kiệm sợ là đã sớm chết đói.
"Chúng ta dù đã già, nhưng mà luôn nghĩ vì con trẻ mà tiết kiệm mấy đồng tiền. Chị phải biết, thân thể chúng ta khỏe mạnh, cũng đã là tiết kiệm tiền cho con cái. Chị suy nghĩ một chút ở bệnh viện một lần, xài bao nhiêu tiền không nói còn phải cần tụi nó bận rộn chăm sóc, còn khiến con cái mệt mỏi, trễ nãi công việc, chị nói có đúng hay không?" Mẹ Triệu vừa nói lời đẹp lời khuyên nhủ.
"Còn không phải sao? Lần này tôi nằm viện một chuyến cũng nhìn thấy, từ nay về sau khẳng định sẽ chăm sóc tốt thân thể, ít gây thêm phiền toái cho con cháu." Bà cụ Ngưu gật đầu phụ họa: "Tôi còn phải nhìn Tiểu Chí trưởng thành cưới vợ mà, còn ôm cháu cố nữa.”
Chu Hải Chí đến tỉnh Giang cũng đã hơn sáu tuổi, bà cụ Ngưu cũng đã bỏ lỡ chuyện ôm cháu trai, lại biết Chu Hải Chí trước đây chịu rất nhiều khổ nạn, trong lòng bà cụ vẫn luôn vô cùng khó chịu.
"Đúng vậy! Tôi cũng phải khỏe mạnh nhìn Tiểu Nam nhà tôi cưới vợ." Mẹ Triệu cũng cười híp mắt gật đầu.
Đều có cháu trai, hai bà cụ nhìn nhau cười một tiếng, dặn dò lẫn nhau, tình cảm thân thiết, không đành lòng tạm biệt.
"A! Đau quá, anh Diệp, bụng em đau quá!” Đột nhiên, giọng sắc bén của Trần San San truyền tới.
Mặc dù lúc này là thời điểm sắp sinh con, dường như cô ta cũng còn khống chế cổ họng, cố gắng để cho âm thanh của mình dễ nghe một chút.
"Đây là sắp sinh rồi, chuyện tốt." Bà cụ Ngưu và mẹ Triệu nhìn tình huống, biết là phụ nữ có thai sắp sinh thì rối rít cười nói.
"Được rồi, tiết kiệm chút thể lực, còn chưa đi đến phòng sinh đâu! Nếu như cô kêu la đến không còn thể lực, một hồi làm sao sinh?" Nữ y tá cau mày lên tiếng nhắc nhở.
Mới vừa phát tác một hồi, kêu đến cả tầng lầu đều nghe, thật là nhức đầu, nhắc nhở xong, mấy người cùng nhau đẩy giường bệnh đi đến phòng sinh.
Vào lúc này Diệp Chấn Hoa cũng sốt ruột theo ở phía sau hỗ trợ đẩy giường bệnh, nghĩ đến con trai lập tức sẽ ra đời, nội tâm Diệp Chấn Hoa cũng phấn chấn, tựa như uống máu gà.
Con trai, Diệp Chấn Hoa anh ta phải có con trai, đây là đứa con trai anh ta chờ mười mấy năm. Hy vọng ông trời phù hộ, nhất định phải để cho con trai bình an sinh ra.
Nội tâm Diệp Chấn Hoa cầu nguyện, ánh mắt nhìn Trần San San đang gào thét.
"Anh Diệp, em đau quá! Phải làm thế nào? A!" Trần San San gân giọng uất ức kêu, định để cho Diệp Chấn Hoa biết cô ta sinh con sẽ có bao nhiêu khổ cực.
"Em đừng kêu, nhịn một chút được không? Thầy thuốc không phải mới vừa nói, còn chưa vào phòng sinh, em phải tiết kiệm chút thể lực, nếu không đợi một hồi không đủ thể lực không sinh được thì làm thế nào? Nghe lời." Diệp Chấn Hoa cau mày, mở miệng cố gắng trấn an.
"Ô ô, nhưng mà người ta thật sự đau không chịu được! A!" Trần San San lắc đầu tủi thân kêu, trong hốc mắt còn hiện lên nước mắt: "Không muốn sinh nữa, đau quá."
"Được rồi, cô cắn răng nhịn một chút đi! Lúc này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu phát tác mà thôi. Tôi làm thầy thuốc những năm này, lần đầu thấy phụ nữ đi sinh như cô, còn chưa đi đến phòng sinh liền kêu tê tâm liệt phế, không biết còn tưởng sinh con sẽ đau như vậy." Thầy thuốc cau mày nổi giận, đối với Trần San San không nghe khuyên bảo, còn tê tâm liệt phế gầm to cảm thấy nhức đầu, giọng cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận