Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 150. Đăng ký 1

Hai cái chăn đặt làm riêng có sức nặng không nhỏ, cũng nặng ước chừng mười hai cân, lúc còn là một cục bông vải thì nhìn cũng khá tốt, chế thành chăn thoải mái, diện tích chăn cũng khá lớn, nhìn mềm mại không cảm thấy nặng, nhưng nếu phải ôm hai cái chăn trở về nhà thì cũng không dễ.
Hơn nữa ông chủ cửa hàng bông vải chỉ cung cấp một cái túi trong suốt và sợi dây, Hứa Đào chỉ có thể dùng sợi dây để xách chăn, xách đến lòng bàn tay cũng bị siết đỏ.
Hứa Đào thật sự cầm theo không ít thứ, không có biện pháp giải quyết, không thể làm gì khác hơn là ngay cả Triệu Lệ Nam cũng phải sai bảo, nghĩ đủ phương pháp để nhét vào trong tay đứa nhỏ hai bộ quần áo.
"Tiểu Nam, con đã không còn là đứa bé một hai tuổi nữa, con là một đứa bé lớn hai ba tuổi, quần áo mới của con thì con phải học cách tự xách về nhà biết không?" Hứa Đào buông chăn và quần áo xuống, kéo Triệu Lệ Nam làm công đoạn tẩy não.
"Dạ, Tiểu Nam là một đứa bé lớn, Tiểu Nam tự xách quần áo." Triệu Lệ Nam nhìn ra Hứa Đào hết cách để phân thân, cũng không ầm ĩ, mặt đầy dũng cảm kiên nghị gật đầu, sau đó một đường cắn răng sử dụng hết sức bình sinh để xách quần áo.
Hai mẹ con phí sức lực nửa ngày mới về đến nhà, Hứa Đào dẫn theo đứa nhỏ chạy tới chạy lui hai chuyến, lúc đi chuyến thứ hai còn thuận tiện mua thức ăn về nhà, sau đó liền cùng đứa nhỏ mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường thở mạnh.
"Mẹ, Tiểu Nam mệt mỏi, tay đau." Triệu Lệ Nam chu cái miệng nhỏ nhắn thổi khí cho cái tay nhỏ bé bị siết đỏ của mình.
Triệu Lệ Nam, không phải đứa nhỏ một hai tuổi, mà là đứa bé lớn hai ba tuổi cảm nhận được cái gọi là áp lực.
Hứa Đào cũng uể oải nằm đó, trên trán thấm mồ hôi, sau đó đưa bàn tay mình ra cho đứa nhỏ nhìn, không phải chỉ có đứa nhỏ bị siết tay đau, cô càng đau hơn.
". . ." Triệu Lệ Nam thấy bàn tay ửng đỏ của Hứa Đào, một khắc trước đứa nhỏ còn nói đau, giờ chu cái miệng nhỏ nhắn lại gần: "Mẹ, con thổi tay cho mẹ một chút."
"Cám ơn bảo bối." Hứa Đào giơ một tay khác lên sờ đầu Triệu Lệ Nam một cái, ngay sau đó ôm Triệu Lệ Nam xuống giường.
Nhà không có ghế sa lon, cô mệt mỏi tê liệt theo bản năng trở về phòng ngã xuống chiếc giường mềm mại. Cô có tính sạch sẽ, không cách nào tiếp nhận hai người vừa ra cửa, không đổi quần áo ngủ liền nằm vật xuống giường, cho nên chỉ hơi buông thả chốc lát như vậy, liền ôm Triệu Lệ Nam xuống.
Thật ra thì cô cũng rất hối hận, đánh giá cao năng lực mình, nếu cô biết hai cái chăn khó xách như vậy thì cô tuyệt đối sẽ để cho Triệu Vệ Quốc đi xách chăn.
Hứa Đào đi phòng bếp đổ nước nóng vào chậu, nhúng khăn lông rửa mặt, cũng lau mồ hôi cho Triệu Lệ Nam, đưa tay sờ sau lưng quần áo của cậu một cái, sợ đứa nhỏ xuất mồ hôi cảm mạo.
Tình hình đổ mồ hôi của Triệu Lệ Nam khá tốt, cô liền lau cổ cho cậu bé một chút.
Trong lúc Hứa Đào và Triệu Lệ Nam rửa mặt, Triệu Vệ Quốc và Triển Dược buổi sáng cùng đi ra cửa đã trở lại, hai người từ khi bước vào cửa sân đã bắt đầu lộ ra nụ cười.
Hứa Đào đang chuẩn bị đi làm cơm tối, nhìn Triệu Vệ Quốc và Triển Dược vào nhà, liền dừng bước lại, mặc dù từ thái độ của hai người đã đoán được tình huống đại khái nhưng vẫn có chút mong đợi.
Liều một phen là xe kéo hay là máy động cơ đây?
Hứa Đào nhìn biểu tình của hai người Triệu Vệ Quốc và Triển Dược, đoán được chuyện vay ngân hàng hơn phân nửa hẳn là thành.
"Chị dâu, được rồi, bộ đội đồng ý bảo đảm với ngân hàng giúp hai người." Triển Dược thấy Hứa Đào lập tức mở miệng cười, giọng rất là kích động.
Triệu Vệ Quốc tương đối tỉnh táo hơn, nhưng cũng khó nén nụ cười.
"Thật sao?" Hứa Đào cười.
Cô đoán được bộ đội hẳn sẽ đồng ý, nhưng lại cảm thấy bộ đội bên kia hẳn phải cần một khoảng thời gian để quyết định.
Thời đại này, bộ đội phê duyệt khảo hạch cũng rất phiền toái, không nghĩ tới, hai người đi một chuyến đến bộ đội, trở lại liền trực tiếp có kết quả chắc chắn.
"Là thật." Triệu Vệ Quốc phối hợp gật đầu.
"Quá tốt rồi, hai người mau ngồi xuống nghỉ một lát, em đi làm cơm." Hứa Đào cười nói với Triệu Vệ Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận