Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 473. -

Sâu có thể ăn được sao? Nếu là cô thì phỏng đoán tình nguyện chết đói, còn ơn phải ăn thứ đáng sợ kia, đối với Hứa Đào mà nói, còn không bằng chết thống khoái.
"Đừng nói nữa, xin anh im miệng đi." Hứa Đào không quan tâm đến Triệu Vệ Quốc, giơ tay lên vỗ vỗ mặt, định đánh rớt hình ảnh đáng sợ trong đầu mình đi.
Quá độc ác!A ! Thật sự quá độc ác!
"Anh không phải là cố ý nói cho em nghe đó chứ?" Hứa Đào có chút phát điên.
"Lúc đó thật sự không có đồ ăn, không ít người cũng đói bụng đến mặt vàng người gầy, trên núi phàm là có chút cây cỏ màu xanh người ăn không chết, ngay cả vỏ cây cũng có thể bị lột xuống để nấu. Trong nhà không còn gạo, có trẻ con thì dùng trẻ con đổi chút lương thực, chịu đựng qua một năm có lẽ năm thứ hai có thể khá hơn chút."
"Dĩ nhiên nhà không có bao nhiêu cơm gạo, rõ ràng số người đủ ăn nửa năm cũng không nhiều, cơm gạo không đủ, phải làm thế nào? Chỉ có thể ba ngày ăn một bữa, những thời gian khác uống nước để no bụng, dùng sức đi siết đai lưng, có vài đứa trẻ bốn năm tuổi, quả thực đói đến nỗi đi ăn đất sét, ăn đến phồng bụng rồi chết cũng rất thường gặp."
Hứa Đào nghe, sắc mặt hơi tái, cô biết khi đó cuộc sống rất khổ, nhưng mà cũng không nghĩ tới nhiều người ăn không đủ no như vậy, không phải đại hạn năm sáu mấy, người ăn thịt người cũng là khi đó sao?
"Tại sao phải thiếu lương thực như vậy, thời gian không đúng mà?" Hứa Đào nghi ngờ mở miệng hỏi.
"Cha vợ không nhắc qua sao?" Triệu Vệ Quốc hỏi, nhưng cũng không đợi Hứa Đào trả lời: "Có thể sợ hù dọa em, cho nên chưa nói."
"Có thể là vậy." Hứa Đào gật đầu.
"Mấy năm trước khi anh đi làm lính, thời tiết huyện Phượng Hoàng rất cổ quái, bình thường ruộng đất thu hoạch cũng chỉ vậy, gặp phải thời tiết không tốt, thu lương thực ít, thôn dân được chia lương thực càng ít hơn, có một năm không biết tại sao, đột nhiên mấy tháng trời không mưa, hạn hán rất lâu."
Hạn hán cho nên không thể thu hoạch được? Hứa Đào nhíu mày, rất có sức lực nghe câu chuyện.
"Hạn hán mấy tháng, đột nhiên liên tục mưa như thác đổ mấy ngày, con sông huyện Phượng Hoàng chúng ta cũng được rót đầy nước, mưa ba ngày, làm ngập không ít ruộng đất." Lúc ấy sau khi ngừng mưa, rất nhiều thôn dân cũng tuyệt vọng đến khóc.
"Chuyện con sông kia thì em biết." Hứa Đào gật đầu, chuyện này nguyên chủ thỉnh thoảng có nghe mẹ Hứa nói qua một ít.
"Ừ, sau hạn hán lại mưa như thác đổ, sau đó, Triệu Gia Thôn và những thôn khác xung quanh còn không tiêu hóa được chuyện ruộng đất bị ngập thì lục tục có người lên cơn sốt, cả người nóng bỏng, cháy nóng kinh người, căn bản gọi không tỉnh, cũng không có biện pháp hạ nhiệt, không giải thích được sốt cao mấy ngày, người cũng không có triệu chứng gì nữa."
"Thiệt hay giả?" Hứa Đào thổn thức.
"Ừ, dần dần càng ngày càng nhiều người gục xuống, nghe nói sốt cao kia còn lây, không ít người liền núp ở nhà không ra khỏi cửa, nhưng mà mỗi ngày đều có thể nghe có người khóc, cũng có người được mang ra ngoài. Bệnh tình phát sinh rất kỳ quái, không ai biết phải làm sao để kết thúc, sau đó chỉ nghe được người già trong thôn nói tốc độ mang người lên núi không đuổi kịp tốc độ người trong thôn ngã xuống."
Triệu Vệ Quốc lúc ấy cũng rung động, trong thời gian ngắn ngủi, rất nhiều người qua đời, đó cũng là lần đầu tiên Triệu Vệ Quốc từng gặp nhiều thi thể như vậy.
"Sốt cao kia thật ra hẳn là bệnh ôn dịch truyền nhiễm." Hứa Đào đặt câu hỏi.
Có thể lên cơn sốt lại còn lây, lại hạn hán và mưa như thác đổ, hơn phân nửa là bệnh dịch hoặc là tình hình bệnh dịch đưa tới.
"Không biết, năm đó ruộng đất không thu hoạch được bao nhiêu. Mọi người miễn cưỡng còn có thể ăn cơm no, năm thứ hai thời tiết bình thường, nhưng mà ruộng đất vẫn chưa thu hoạch được tốt, có thu được cũng đều không đạt tới mức bình thường như trước kia, ông lão mê tín trong thôn nói là những người chết kia đang tác quái, ruộng đất trong mười dặm tám thôn kế cận sợ cũng phải không thể thu hoạch trong ba năm." Triệu Vệ Quốc nói đến đây cũng ngừng lại.
"Thật sự bị nói trúng? Ba năm không thể thu hoạch sao?" Hứa Đào nghe câu chuyện có chút ngạc nhiên.
Đừng nói, quê quán tỉnh Ôn bên kia bởi vì là vùng đất hoang quê nghèo, chuyện mê tín thật đúng là không ít.
"Ừ, bị nói trúng, bên trong huyện Phượng Hoàng chúng ta, phần lớn các thôn khác cũng vậy, mấy năm trôi qua, hết tết cũng không thu được gì, gần như là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hàng năm ruộng đất còn phải đóng thuế nông nghiệp, đóng thuế nông nghiệp có thể còn lại bao nhiêu để tự mình ăn chứ, cho nên mấy năm kia là nạn đói, người chết đói cũng không ít."
Bị chết đói, thật sự là một chuyện rất bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận