Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 506. Phòng sinh 1

"Ừ, làm xong rồi, mới vừa rồi khi thuốc tê hết tác dụng thì có tỉnh lại một lần, nhìn trạng thái cũng tốt, bây giờ lại ngủ rồi." Ngưu Chính Trực trả lời: "Tiểu Chí ở nhà nên phát hiện sớm, an bài giải phẫu cũng mau, chỉ cần ở bệnh viện chừng hai ngày thì sẽ không sao."
Ngưu Chính Trực rất vui mừng, cũng may mà còn có con trai ở quê quán, nếu không bà cụ nơi nào không thoải mái cũng sẽ không nói.
"Vậy thì tốt." Triệu Vệ Quốc cũng gật đầu một cái.
Chu Hải Chí rất thích cả nhà Hứa Đào bọn họ, ấn tượng đối với Triệu Lệ Nam cũng khắc rất sâu, trong trí nhớ khi còn bé ở Dương Thành, trừ mệt mỏi, đói, khổ ra thì tất cả hạnh phúc và may mắn đều ở nhà họ Triệu.
Cậu rất hâm mộ em trai Tiểu Nam đáng yêu, cũng rất thích những lúc ngủ lại nhà bọn họ, lúc còn ở Dương Thành, cầu nguyện duy nhất của cậu là không muốn tỉnh lại, hy vọng thời gian có thể lâu một chút, thời khắc có thể trôi qua chậm một chút.
Hai người Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực đang nói chuyện trời đất, Chu Hải Chí liền ở cạnh Hứa Đào hỏi dì Hứa Đào tình huống liên quan tới em trai Tiểu Nam.
Người bạn nhỏ thông minh đó bây giờ hẳn là trưởng thành rồi.
"Hôm nay phải nó phải đi học."
"Dạ." Chu Hải Chí hiểu rõ gật đầu một cái.
"Còn cháu thì sao? Sao lại không đi học?" Cậu và Tiểu Nam cũng cách biệt tuổi tác không lớn, chẳng lẽ không đi học?
Nghĩ tới đây, Hứa Đào đột nhiên lo âu cau mày.
"Trước đây cháu và bà nội ở tỉnh Giang bên kia, cháu có đi học, thân thể bà nội không thoải mái cần giải phẫu, cha đón chúng ta đến Dương Thành, trường học bên kia cháu xin nghỉ, chờ bà nội xuất viện, cha sẽ giúp cháu chuyển trường đến trung học sơ cấp Dương Thành." Chu Hải Chí giải thích nguyên nhân.
"Vậy sau này cũng ở lại Dương Thành? Bây giờ cháu đang học năm mấy?" Hứa Đào sau khi biết nhẹ giọng hỏi.
"Năm ba."
Là người làm cha mẹ, sau khi nghe được niên cấp, theo bản năng chính là tính toán thời gian thi vào đại học: "Vậy sang năm sẽ thi đại học?"
"Dạ, đúng vậy!"
Hứa Đào cười, vốn là muốn đưa tay sờ đầu Chu Hải Chí một cái để khích lệ cậu, lúc còn bé cô đã từng ôm cậu, nhưng bây giờ đã cao lớn rồi.
Chu Hải Chí cao hơn một thước bảy, Hứa Đào đưa ra tay ngừng một chút, ai, thời gian thật là mau.
"Dì muốn sờ đầu cháu sao?" Khóe miệng Chu Hải Chí đều nụ cười, ngay sau đó hai tay chống đầu gối cúi người tới, đưa cái đầu với mái tóc ngắn tiến tới trước mặt Hứa Đào, tỏ ý để cô sờ một cái.
Hứa Đào mím môi cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa một cái: "Người bạn nhỏ Tiểu Chí, cháu phải đi học cho giỏi, sang năm cố gắng thi thành tích thật tốt.”
"Được, cháu nhất định thi thật tốt." Chu Hải Chí ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đào, giọng nghiêm túc.
Hai cha con Ngưu Chính Trực và Chu Hải Chí cũng không ở lại quá lâu, phòng bệnh cách vách bên kia, bà cụ còn ngủ, cho nên mới tới xem cha Triệu một chút, sau khi nói mấy câu thì trở về.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc nhìn bóng người hai cha con một chút, thân cao tương tự, hình dáng tương tự, hai mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó nở nụ cười.
Nói thật, thật bất ngờ khi mà Ngưu Chính Trực lại là cha của Chu Hải Chí, trước kia Hứa Đào thấy Ngưu Chính Trực là một người thật thà ngây ngô, thời điểm anh ta bối rối tự mình giới thiệu với cô, cô còn tưởng rằng, Ngưu Chính Trực là một người đàn ông ngay thẳng.
Kết quả người đàn ông cô cho rằng hết sức ngay thẳng này, thời điểm anh ta vẫn còn ở bộ đội, lại khiến cho thanh niên tri thức xuống thôn quê Chu Vũ to bụng.
Mặc dù là Chu Vũ tự mình chủ động, tự thân cô ta cũng có vấn đề rất lớn, nhưng Ngưu Chính Trực cũng là thật sự đủ dũng cảm. Đối mặt với hoàn cảnh kia, lại thật sự dám hạ thủ, ăn xong chùi mép, dọn dẹp xong mọi thứ còn có thể thu dọn trở về bộ đội.
Hồi đó, tin tức anh ta giải ngũ còn không có ấn tượng gì. Chu Vũ là người phụ nữ không dễ chọc, không hề thông báo một tiếng nào đã quay trở về thành phố, một lòng chỉ muốn rời đi vùng đất hoang quê nghèo.
Chu Vũ lúc đó lấy tội danh đùa bỡn lưu manh của anh ta làm ầm ĩ ở bộ đội. Sự nghiệp quân nhân của Ngưu Chính Trực coi như xong, nói không chừng còn có cơm ăn miễn phí.
Cũng là nhờ có Chu Vũ tự mình chột dạ, chủ động cấu kết Ngưu Chính Trực, vốn cô ta cảm thấy cuộc sống thôn quê quá khổ, không thể chịu đựng nổi nữa cho nên mới muốn tìm một người để gả.
Ngưu Chính Trực có tướng mạo tạm được, là tướng mạo tiêu chuẩn, không xấu xí cũng không đẹp trai, tính cách cũng thật thà, lại là một quân nhân, bất kể là nông thôn hay trong thành thị, cũng đều coi như là một đối tượng tốt để kết hôn, mới cắn răng nấu gạo sống thành cơm chín.
Chu Vũ vốn là muốn gả cho Ngưu Chính Trực, như vậy sau này cô ta không cần phải cùng với các nữ thanh niên trí thức xuống ruộng làm việc, nhưng mà hai người gạo nấu thành cơm không đến hai ngày, tin tức thanh niên tri thức có thể trở về lại thành phố truyền xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận