Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 147. Tố cáo 4

Ấn tượng của cô đối với toàn thể hẻm Lão Bát không tệ, không khí thời đại này rất nặng nề, nhà họ Lâm cách vách lại quá có ác tâm với cô, vòng sinh hoạt vốn nên thật đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải một nhà bà Lâm không bình thường, quá chán ghét.
"Anh nói xem sao lại không có cách nào đối phó với người như bà Lâm vậy?" Ràng buộc đạo đức không trị được bà ta, người ta lại không cần mặt mũi, còn để cho người khác khó chịu, buồn nôn gần chết.
"Nếu như em thật sự không chịu được nữa thì chúng ta liền dọn nhà." Triệu Vệ Quốc đề nghị.
Một nhà bà Lâm quả thật hiếm thấy, Triệu Vệ Quốc cảm thấy, đối phó với thứ người như vậy liền dứt khoát không quan tâm là được.
"Vốn dĩ em muốn chờ sang năm mua nhà rồi sẽ dọn nhà." Hứa Đào có chút nhụt chí, nhưng lại nghĩ đến cho dù mua nhà, chưa chắc có thể vào ở ngay, bây giờ nhà thương phẩm cũng còn chưa phổ biến, mua nhà hơn phân nửa đều là mua nhà cũ.
"Em tin tưởng sang năm nhất định có thể mua nhà sao?" Triệu Vệ Quốc nhướng mày, cảm giác áp lực lớn hơn.
Với chuyện này thì vợ anh hiển nhiên là ôm hy vọng lớn, nếu như sang năm không mua nổi nhà, cô có mất hứng hay không?
"Nếu như nhận thầu xe taxi thì nhất định có thể." Điểm này Hứa Đào vẫn phải có tự tin: "Nhưng mà vẫn tìm thời gian dọn nhà đi! Chờ chuyện nhận thầu ổn thỏa rồi, chúng ta liền dời đến gần công ty."
Chuyện cần tiêu ít tiền là có thể giải quyết, cần gì phải xoắn xuýt như vậy, mặc dù nhà này không ở quá lâu, trả cho chủ nhà một năm tiền thuê có chút lãng phí, nhưng tiền thuê cũng không nhiều, Hứa Đào cũng không tiếc.
Hứa Đào cảm thấy tâm tình của mình không chỉ trị giá bằng chút tiền mướn nhà này: "Lần này dọn nhà, nhất định phải tìm hiểu hàng xóm một chút trước mới được."
Cũng không thể gặp lại người không bình thường như nhà họ Lâm, nếu còn gặp nữa thì cô tuyệt đối không áp chế được xúc động muốn giết người.
"Ừ, được." Triệu Vệ Quốc không có ý kiến.
"Được, liền quyết định như vậy, tìm chỗ xong mới dọn nhà." Hứa Đào đã quyết định, sau đó hài lòng, tỏ ý Triệu Vệ Quốc tắt đèn ngủ.
Triệu Vệ Quốc cũng để sách trong tay qua một bên, thời điểm đứng dậy tắt đèn, còn thuận tiện dời vị trí của Triệu Lệ Nam một cái, lúc trở về, anh đi vòng qua giường, để cho Hứa Đào nằm ở giữa.
Hứa Đào đối với chuyện này cũng thấy không có gì, nhưng khi Triệu Vệ Quốc ôm cô, bàn tay sờ loạn, Hứa Đào vỗ tay chồng mình.
"Trời lạnh, ngủ đi, anh đừng chọc em." Hứa Đào cảnh cáo.
Thời tiết lạnh, chăn hở ra một khe nhỏ cũng thấy lạnh, huống chi con heo nhỏ Triệu Lệ Nam còn nằm ở bên cạnh. Đứa nhỏ mơ màng ngủ, nếu cô và Triệu Vệ Quốc làm gì, nói không chừng nó sẽ nghe được.
Hơn nữa lại không thể đi sang phòng cách vách, bên kia cũng không có chăn, chỉ có một cái giường trống rỗng.
"Anh chỉ sờ một cái!" Triệu Vệ Quốc trầm thấp trả lời một câu.
Hứa Đào vừa buồn cười vừa tức giận, cô cũng không phải là cô bé chưa trải sự đời, cô có thể không biết tính cách của Triệu Vệ Quốc sao? Còn sờ một cái, anh có thể sờ một cái liền dừng tay? Làm sao tin chuyện hoang đường này.
"Em không tin, ngủ." Hứa Đào lạnh giọng.
Triệu Vệ Quốc vẫn khẽ cọ cổ cô như cũ, đôi môi nóng hổi không ngừng xê dịch, trực tiếp chặn môi Hứa Đào.
"A. . ." Hứa Đào nhẹ nhàng giãy giụa kháng nghị, cũng rất khắc chế, rất sợ đánh thức Triệu Lệ Nam bên cạnh.
Triệu Vệ Quốc kéo Hứa Đào hôn một trận, bàn tay cũng càn rỡ dời đi, khoái trá chiếm đoạt một chỗ nào đó, miệng Hứa Đào được buông lỏng, ngay sau đó khẩn trương mở miệng.
"Tiểu Nam ở bên cạnh, đánh thức thì làm sao?" Hứa Đào bày tỏ, nếu như Triệu Lệ Nam tỉnh, cô cũng không có da mặt dày như vậy.
Lỡ như nửa đường nguy cấp, Triệu Lệ Nam vô tình tỉnh lại, chỉ suy nghĩ một chút liền không nhịn được cảm thấy không biết làm sao.
Nhưng Triệu Vệ Quốc không nghe lọt tai lời kháng nghị của Hứa Đào, kéo cô vào trong chăn học tập kiến thức vợ chồng.
"Anh nhẹ một chút, em đừng lên tiếng là được mà." Triệu Vệ Quốc trả lời, cả người cũng chui vào chăn.
Hứa Đào không nói, ngược lại hút khí lạnh, nhưng không thể ngăn cản dã tâm của chồng mình, chỉ có thể mặc cho Triệu Vệ Quốc kéo lấy cô nhiệt tình học tập. Triệu Vệ Quốc nói cô đừng lên tiếng, cô ẩn nhẫn thống khổ, chính anh cũng hết sức khắc chế cắn chặt hàm răng, nhưng lúc đối đãi với Hứa Đào, một chút cũng không hạ thủ lưu tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận