Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 440. Hối hận 6

"Ngô Huệ, cô nói chuyện khó nghe như vậy làm gì, còn nguyền rủa mẹ. Bà ấy là mẹ tôi, đã lớn tuổi rồi, cha tôi mất, trong lòng bà ấy khó chịu, cô không phải là không biết, cô lại không thể dễ dàng tha thứ cho bà ấy, chiều theo bà ấy một chút sao? Cô nhìn lại xem lời nói của mình, chuyện mà cô làm có giống như một người con dâu sao?" Diệp Chấn Hoa lại đang quở trách Ngô Huệ không đúng, hoàn toàn không cảm thấy bà cụ có vấn đề.
Diệp Chấn Hoa vĩnh viễn đều dùng giọng điệu này, cảm thấy bà cụ kia lớn tuổi, mất đi người chồng thì đáng thương, tủi thân, nuôi lớn đứa con trai như anh ta không dễ dàng, anh ta phải hiếu thuận, cô ấy cũng phải cùng nhau hiếu thuận, mắng cũng không thể nói lại, đánh cũng phải chịu.
Cái gì mà mắng mấy câu cũng sẽ không rơi miếng thịt nào, nghe vào lỗ tai bên này, cho ra lỗ tai bên kia, để cho trong lòng bà ra thoải mái một chút là được, cô ấy nghe đến độ lỗ tai đóng kén.
Nhưng mà có hữu dụng không? Chỉ còn thiếu điều để cô ấy cung phụng bà ta như bồ tát, bà cụ ác độc chỉ càng ác độc hơn.
"Tôi không đúng, tôi cũng không xứng làm con dâu, cho nên tôi muốn ly hôn với anh." Giọng nói Ngô Huệ kiên định dị thường.
"Ly hôn thì ly hôn, cô cho là tôi không dám hay sao? Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, ly hôn rồi, không có tôi kiếm tiền nuôi gia đình, cô sẽ sống thế nào, đừng đến lúc đó cơm cũng không ăn nổi chạy trở lại kêu tôi bố thí." Diệp Chấn Hoa cũng nói lại.
Vốn anh ta còn nghĩ, bên kia sinh con xong sẽ ôm về nuôi, những năm này Ngô Huệ gả cho anh ta, anh ta nói chuyện ly hôn không khỏi quá vô tình, dầu gì cũng sinh năm cô con gái. Cô ấy không có đi học, nếu như đi khỏi căn nhà này, sợ là không có biện pháp sinh sống.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, cô ấy cũng biết anh ta bên ngoài có người khác, còn nói ly hôn, còn cảm thấy anh ta không có bản lãnh, anh ta ngược lại muốn nhìn một chút, ly hôn rồi thì cô ta sẽ thành hình dáng gì.
"Anh yên tâm, ly hôn, rời khỏi căn nhà này, tôi chết đói ăn xin cũng tuyệt đối không tới trước cửa nhà anh." Ngô Huệ kiên định đáp lời.
"Được, cô hay lắm." Diệp Chấn Hoa chỉ lỗ mũi Ngô Huệ.
Ngô Huệ kiên định quay đầu: "Tiểu Cầm, đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho mẹ, để cho ông ấy ký tên."
Diệp Tiểu Cầm cầm giấy thỏa thuận ly hôn tới đưa cho Ngô Huệ, Ngô Huệ đưa cho Diệp Chấn Hoa.
Diệp Chấn Hoa tức giận nhận lấy: "Rất hay, xem ra là đã chuẩn bị sẵn sàng, được, tôi tác thành cho cô, ly hôn."
"Ngạn ngữ đều nói nuôi con gái uổng công, tôi còn không tin, bây giờ nhìn lại quả thật nói không sai, ông đây nuôi con đến lớn, cho ăn cho uống, còn giúp mẹ ly hôn với tôi, thật đúng là uổng công nuôi. Được, ông đây ký tên ly hôn, đám người ăn cây táo, rào cây sung, thứ thường tiền này cùng nhau cút đi cho tôi." Diệp Chấn Hoa cầm giấy ly hôn, hướng về phía Diệp Tiểu Cầm mắng.
Diệp Chấn Hoa mắng, mấy đứa bé nhà họ Diệp ai cũng không lên tiếng, lớn nhỏ vểnh môi.
Ngô Huệ cũng chờ Diệp Chấn Hoa ký tên, Diệp Chấn Hoa tức giận, khí huyết dâng trào, nhưng mà cũng không mất lý trí liền trực tiếp ký tên, anh ta vẫn còn đọc giấy thỏa thuận, một đám đàn bà con gái này anh ta cũng lười quản, dù sao cũng sắp có con trai.
Nhưng mà phải phân chia một nửa tiền tích góp, cô ấy ngược lại cũng rất mạnh miệng.
"Còn phải phân cho cô một nửa tiền tích góp, Ngô Huệ, cô ly hôn còn muốn lấy tiền của cô, cô nghĩ như thế nào, đầu óc bị nước vào sao?" Diệp Chấn Hoa châm chọc, ánh mắt cũng đặc biệt vô tình: "Tôi nói cho cô biết, tiền, một phần tôi cũng sẽ không cho cô, đó là tiền ông đây cực khổ kiếm được, muốn chia, cô nằm mơ đi!"
Bành ——
Bà cụ Diệp vẫn luôn núp ở cửa phòng nghe lén, nghe được muốn ly hôn, bà ta cũng không ngăn cản, con trai Chấn Hoa của bà ta có bản lãnh, ly hôn tái giá, lấy vợ trẻ tuổi xinh đẹp là được, Ngô Huệ và đám con gái phải thường tiền này muốn cút thì cút.
Nhưng mà còn muốn lấy tiền, cũng không có cửa.
"Ly hôn thì ly hôn, còn muốn tiền, tiền của con trai tôi, một phần cũng đừng muốn lấy, cút." Bà cụ Diệp chỉ vào lỗ mũi Ngô Huệ, làm sao có vẻ của người đang khó chịu.
Ngô Huệ cười nhạt, ánh mắt nhìn Diệp Chấn Hoa: "Anh và người phụ nữ trẻ tuổi kia ở chung một chỗ lâu như vậy, con trai cũng sắp sinh rồi phải không?”
"Con trai!" Ánh mắt của bà cụ Diệp cũng sáng lên: "Chấn Hoa, có thật không? Mẹ đã có cháu trai? Nhà họ Diệp chúng ta thật sự có cháu trai nối dõi tông đường kéo dài hương khói, sẽ không tuyệt hậu sao?"
"Mẹ, cháu trai của mẹ còn chưa sinh, nhưng cũng sắp rồi." Diệp Chấn Hoa có chút đắc ý trấn an bà cụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận