Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 114. Chèn ép 4

"Ừm, trẻ con không cần biết cái này." Triệu Vệ Quốc đâu rảnh trả lời câu hỏi này của đứa nhỏ.
Hứa Đào đứng ở trong sân, cũng nghe thấy Triệu Lệ Nam hỏi, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi, lại múc nước nóng trên lò, xách vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Trời nóng nực, quần áo cũng bị ướt, Hứa Đào liền tiện thể tắm sớm.
Cơm tối kết thúc, một ngày cũng đi kết thúc theo, ban đêm bảy tám giờ, Hứa Đào cùng Triệu Lệ Nam đều giống như ngày thường, chờ đợi Chu Hải Chí đến, nhưng Chu Hải Chí không đến.
Triệu Vệ Quốc cũng đi cuối hẻm nhìn qua, Chu Hải Chí không ở đó.
Ngày thứ hai Chu Hải Chí vẫn không đến, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Mấy ngày trôi qua, Chu Hải Chí đều không tới nhà họ Triệu nữa, Hứa Đào cùng Triệu Lệ Nam ban đêm lại khôi phục trạng thái trước kia.
Kỳ thật Hứa Đào nhiều ít vẫn có chút lo lắng cho Tiểu Chí, thỉnh thoảng cũng sẽ cố ý đi qua cuối ngõ, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy Chu Hải Chí, thời gian dần trôi qua, cũng nghĩ thông suốt rồi.
Chạng vạng tối hôm nay, Hứa Đào thấy tóc Triệu Lệ Nam dài không ít, liền dẫn Triệu Lệ Nam đi sửa lại tóc.
"Mẹ, Tiểu Nam trông có được không?" Sau khi cắt tóc xong, Triệu Lệ Nam cũng có chút đỏm dáng cứ một mực hỏi thăm Hứa Đào.
"Đẹp lắm." Hứa Đào cười tủm tỉm đáp lời.
Triệu Lệ Nam lập tức vui vẻ, cùng Hứa Đào tay trong tay, lanh lợi đi ở trong ngõ Lão Bát.
Lạch cạch --
Hứa Đào cùng Triệu Lệ Nam mới đi đến cuối ngõ, đột nhiên nghe thấy cửa lớn nhà họ Hồ bên cạnh bị mở ra, Chu Vũ một mặt phẫn nộ đi tới, chỉ vào mũi Hứa Đào.
"Chu Hải Chí đâu? Có phải cô giấu con chó con đó rồi đúng không?" Chu Vũ chất vấn, thái độ vô cùng ác liệt, ánh mắt càng thêm phẫn nộ.
Triệu Lệ Nam vừa nhìn thấy Chu Vũ, liền sợ hãi trốn sau lưng Hứa Đào, thái độ vui vẻ trước đó cũng lập tức lặn đi mất tăm.
"Có ý gì?" Hứa Đào chớp mắt, đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Lệ Nam, ra hiệu Triệu Lệ Nam đừng sợ, ánh mắt lại nhìn Chu Vũ, đồng thời đang tự hỏi ý thật sự trong lời nói của Chu Vũ.
"Cô đừng giả ngu với tôi, nhất định là cô!" Ánh mắt Chu Vũ rất phẫn nộ: "Ta nói cô có phải ăn no rững mỡ không chuyện để làm hay không, suốt ngày quan tâm con trai tôi như vậy, cô không có con trai hay là sao?"
"Chu Vũ, đầu óc cô có vấn đề hả! Tự dưng cản đường tôi, còn nói mấy lời đâu đâu vậy?" Hứa Đào trực tiếp mắt trợn trắng.
Người phụ nữ này quả thật là có bệnh nặng!
"Vậy tôi hỏi cô, Chu Hải Chí đâu? Nó bị cô giấu đi đâu rồi?" Chu Vũ rất là khó chịu, tiếp tục chất vấn: "Cô giao nó ra đây cho tôi."
"Tiểu Chí nó không thấy?" Hứa Đào kinh ngạc lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chu Vũ nhìn Hứa Đào, thấy cô rất nghi hoặc, cảm thấy hơi có chút quái dị, lập tức hất cằm nói: "Nói nhảm, khẳng định là cô giấu nó rồi, cô đừng có giả vờ không biết với tôi nữa."
Chu Vũ vẫn khăng khăng khẳng định Hứa Đào giấu Chu Hải Chí, trong cái ngõ này, hàng xóm không ưa hành vi của cô ta nhiều, nhưng duy chỉ có người phụ nữ trước mắt này thỉnh thoảng cho thằng ranh con kia một miếng ăn thôi.
Cô ta không quan tâm chuyện này, dù sao không phải xài tiền của cô ta, nhưng bây giờ Chu Hải Chí lại bị giấu đi không thấy tăm hơi, thậm chí năm sáu ngày đều không có trở về nhà, cô ta liền bắt đầu khó chịu.
Cô ta còn ở nhà họ Hồ chịu khổ, mỗi ngày bị mẹ chồng ép buộc, chồng cũng đối xử với cô ta không tốt, thằng ranh con kia thì tốt rồi, dứt khoát không trở về nhà, đây là trốn ở trong nhà người ta ăn ngon sống tốt hả?
Lại nghĩ đến, ngày đó cô ta giật lấy hai trăm đồng trong tay thằng ranh kia, cô ta không biết số tiền đó ở đâu ra nhưng nói không chừng trong tay nó còn có tiền nữa.
Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt Chu Vũ nhìn Hứa Đào cũng biến thành là lạ.
Cô biết ngay người này làm sao lại sinh ra vẻ đồng tình tràn lan như thế, thích xen vào chuyện của người khác, đối xử với một đứa oắt con đó tốt như vậy, xem ra, đây là biết trong tay Tiểu Chí có tiền, muốn lừa tiền đó mà!
Chu Vũ ác ý suy tính, ánh mắt vô cùng khiến người buồn nôn.
"Tôi cho cô biết, cô mau giao nó ra, coi chừng tôi đi báo công an đó." Chu Vũ nói, cũng tự mình định tội cho Hứa Đào.
"Tôi không biết nó ở chỗ nào, ngày đó đến bây giờ, tôi cũng chưa từng thấy nó, cô muốn báo công an thì cứ việc đi báo." Hứa Đào đáp lời, nắm tay Triệu Lệ Nam muốn đi.
"Dừng lại, cô đừng đi, hôm nay không giao thằng ranh kia ra thì cô đừng nghĩ tới rời khỏi đây." Chu Vũ ngăn cản Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận