Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 412. An bài 2

Còn rốt cuộc có phải Diệp Chấn Hoa vì chuyện sinh con trai làm ra chuyện có lỗi với vợ hay không, Triệu Vệ Quốc tỏ ý cũng không muốn quản, mọi người đều là người lớn, Diệp Chấn Hoa một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, có lẽ anh ta biết rõ chuyện mình làm.
“Vệ Quốc…” Diệp Chấn Hoa luống cuống.
Anh ta chủ động đến nói thật vì biết chuyện không giấu được nữa, anh ta tưởng rằng đều là đàn ông Triệu Vệ Quốc sẽ hiểu cho nỗi khổ của minh, tiền lấy đi, anh sớm đã nghĩ tới, coi như anh ta sai, trả thì chắc chắn phải trả.
Nhưng sao ngay cả công việc Triệu Vệ Quốc cũng không cho anh ta tiếp tục làm nữa.
“Tiền lấy đi tôi chắc chắn sẽ trả, cậu cho tôi chút thời gian. Sau này tôi nhất định không làm bất kỳ thủ đoạn gì nưa, chuyện việc làm, cậu có thể bỏ qua cho tôi một lần không.” Nếu mất đi công việc này, anh ta thật sự không biết phải làm sao.
Tuổi tác không còn nhỏ nữa, chuyện khuân vác không làm nổi, chuyện nhẹ nhàng không có trình độ học vấn nên cũng đến lượt anh ta.
Mãi cho đến lúc này Diệp Chấn Hoa mới đột nhiên hiểu ra, tiền lương công việc quản lý taxi một tháng hơn một nghìn, là công việc có đốt đèn đi tìm bên ngoài cũng không tìm thấy, anh ta cũng là đầu óc hồ đồ nên mới ôm may mắn trong lòng, tưởng rằng không tra ra được.
“Trong nhà có một đám con cái phải nuôi, cuộc sống toàn bộ đều dựa vào tiền lương của tôi, nếu tôi mất việc rồi, tôi, tôi,...” Tay chân Diệp Chấn Hoa bắt đầu run rẩy, trên gương mặt chất phát đều là sự ân hận.
“Anh Hoa, anh cũng từng là quân nhân, anh nên biết, trên nguyên tắc không thể phạm sai lầm.” Ngôn từ của Triệu Vệ Quốc sắc bén.
Anh rất tín nhiệm Diệp Chấn Hoa, mấy năm nay cũng rất chiếu cố anh ta, Diệp Chấn Hoa thật sự thiếu tiền có thể mở miệng mượn. Sỡ dĩ anh ta lựa chọn giở thủ đoạn trên sổ sách, đó là vì trong lòng anh ta thực sự biết rõ sự việc không hề vẻ vang, nên anh ta không mở miệng được.
“Em nhìn trên phương diện tình cảm từng là đồng đội, nên không truy cứu trách nhiệm của anh. Công việc, anh cũng đừng miễn cưỡng.” Ý của Triệu Vệ Quốc rất rõ ràng, không thể để Diệp Chấn Hoa tiếp tục làm việc ở Công ty Đào Viên nữa.
“Vệ Quốc, tôi cầu xin cậu, tôi không quản lý sổ sách, cho tôi đi chạy taxi được không?” Giọng nói Diệp Chấn Hoa mang theo sự cầu xin.
Triệu Vệ Quốc lắc đầu, nhìn Diệp Chấn Hoa trong lòng cũng xoắn xuýt, nhưng vẫn không định để Diệp Chấn Hoa tiếp tục ở lại Công ty Đào Viên nữa.
“Tôi, mấy năm nay tôi không có công lao cũng có khổ lao, con số tôi lấy đi cũng không lớn, ngày mai tôi sẽ trả lại, cậu không thể không nể tình như vậy. Vệ Quốc, cậu, cậu xem thân phận đội trưởng cũ của cậu, tha cho anh một lần có được không?” Diệp Chấn Hoa vẫn biết vì sao Triệu Vệ Quốc vẫn luôn chiếu cố anh ta nhiều như vậy.
Hơn nữa làm sổ sách năm sáu năm, mỗi tháng công ty đã kiếm được bao nhiêu tiền anh ta cũng đều biết, lúc đầu mở công ty taxi này, khoản vay ba trăm nghìn rất dọa người, nhưng sớm đã kiếm lại được ba trăm nghìn rồi.
Hai vợ chồng Triệu Vệ Quốc đã mở công ty taxi, còn mở thêm mấy khách sạn to như vậy, giá trị con người ít nhiều cũng không nói rõ được, bắt được anh ta mỗi tháng lấy đi mấy trăm đồng tiền lẻ liền muốn đuổi anh ta, sau Diệp Chấn Hoa chấp nhận được.
“Không có công lao cũng có khổ lao, đúng, mấy năm nay anh rất cực khổ, nhưng chẳng lẽ bọn em không phát lương cho anh sao? Anh có biết hiện tại công nhân bên ngoài một tháng lương bao nhiêu không. Thu nhập anh nhận được nhiều hơn bọn họ gấp năm thậm chí gấp sáu lân, nói cực khổ?” Giọng nói Hứa Đào vừa sắc bén vừa giễu cợt.
Triệu Vệ Quốc không biết nói thế nào, cô có thể nói.
“Nếu không phải Triệu Vệ Quốc tín nhiệm anh, để anh phụ trách quản lý. Số tiền lương mỗi tháng trả anh đó, bọn em ra ngoài tuyển dụng sinh viên đại học chuyên ngành kế toán, e là đều sẽ bị tranh giành vỡ đầu. Nếu không phải nể tình đồng đội, người hôm nay làm giả sổ sách đổi lại là người khác không phải Diệp Chấn Hoa anh, anh ta dám làm giả sổ sách, em dám mời anh ta đi ăn cơm tù, anh có tin không!” Thái độ Hứa Đào cũng rất thẳng thắng.
Sợ là mấy năm nay Diệp Chấn Hoa đều sống quá đương nhiên rồi, nên mới dám nói ra lời Triệu Vệ Quốc không nể tình nghĩa.
Diệp Chấn Hoa lại lần nữa bị Hứa Đào oán giận đến mức câm nín, đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt phờ phạc, tựa như đang hoài nghi cuộc đời.
“Tôi chỉ là muốn một đứa con trai.” Diệp Chấn Hoa chậm rãi bàng hoàng nói.
“Ha!” Hứa Đào cười khẩy.
Đạo thiên lôi hay đến bổ cái đầu này ra đi! Cô muốn xem thử bộ não của người trọng nam khinh nữ rốt cuộc cấu tạo như thế nào.
“Cô ấy sắp sinh rồi, tôi vốn định đợi cô ấy sinh con xong,liền bế con về nhà nuôi dưỡng, đuổi cô ấy đi không đưa tiền chắc chắn cô ấy sẽ ầm ĩ. Chị dâu em bảo vệ sổ tiết kiệm trong nhà như mạng vậy, nhất thời tôi sợ sẽ không lấy tiền của công ty ra được, cho tôi chút thời gian trả được không?” Diệp Chấn Hoa cũng biết, có lẽ công việc không còn cách nào cứu vãn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận