Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 274. Dư Yến 1

Triệu Vệ Cường nói rõ năm nay không cho tiền lì xì, mặc dù Triệu Vệ Lan có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu gật đầu: "Không có chuyện gì đâu anh ba, em cũng lớn rồi, không cần thế nào cũng phải cho tiền lì xì."
"Sang năm anh sẽ bù lại cho em, thật đó." Giọng nói Triệu Vệ Cường nghiêm túc.
Triệu Vệ Lan cũng chỉ phối hợp gật đầu một cái.
Người nhà họ Triệu cũng rửa mặt xong, ngồi ở trong phòng bắt đầu uống trà ăn điểm tâm, Triệu Lệ Nam nhét bao tiền lì xì trong tay vào trong túi, đứa nhỏ vẫn chưa yên tâm vỗ vỗ, thật sự quá đáng yêu khiến Hứa Đào như muốn tan chảy.
Uống xong trà buổi sớm, ăn xong điểm tâm, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam cũng hoàn toàn thanh tỉnh, sau khi tỉnh táo thì cũng không định ngủ bù thêm nữa, đi theo Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đi đến miếu thờ cúng bái.
Đầu năm mùng một đảo mắt đã qua, bởi vì đang ăn tết, mọi người cũng không muốn làm ầm ĩ, cũng muốn trải qua trog êm ấm.
Mùng hai năm mới là ngày về nhà mẹ, Tôn Phương trở về nhà sau ba ngày kết hôn cộng thêm chúc tết, đương nhiên cũng chuẩn bị nhiều đồ, đầu năm mẹ Triệu đến chỗ làm thịt heo quyết định mua hai cái chân giò, cho Hứa Đào một cái, Tôn Phương một cái.
Tôn Phương chuẩn bị đồ mang về cũng phong phú, một cái giò heo cộng thêm hai cân đường, hai cân mì sợi, thêm hai cân táo đỏ khô, trứng gà cũng có hai cân, còn có một con gà mái.
Thời đại này, cho dù là ba ngày hồi môn, hay là chúc tết, phần lễ này của nhà họ Triệu đã coi như là vô cùng phong phú.
Tôn Phương nhìn mẹ Triệu chuẩn bị những lễ vật này, trong lòng cũng có chút vui vẻ, cảm thấy mẹ Triệu cũng không tệ lắm, nhưng đến khi cô ta nhìn thấy Hứa Đào bao lớn bao nhỏ từ trong nhà mang đồ đi ra, quần áo, giầy, rượu, còn là rượu đặc biệt, liền lại cảm thấy phần lễ hồi môn của mình có chút đơn bạc.
Lễ vật của cô ta nhìn thì có sức nặng nhiều, trên thực tế đều là một chút thức ăn đơn giản, không cần tiêu phí quá nhiều, nhưng mà Hứa Đào mang về nhà mẹ là quần áo, giầy, rượu, còn có một cái giò heo, những thứ này rõ ràng có cấp bậc khác hơn nhiều.
Cô ta cảm thấy, tự mình cũng chỉ nhiều hơn một chút vật nhỏ rời rạc mà thôi, những thứ đó cũng không đáng tiền.
"Tại sao chị ta chuẩn bị quần áo và giầy?" Tôn Phương kéo Triệu Vệ Cường đến một bên thấp giọng hỏi, trong giọng nói có chút bất mãn.
"Đó là chị dâu tự mình mua ở Dương Thành mang về." Triệu Vệ Cường nói thật.
Chị dâu từ Dương Thành trở về, đều mang quà cho tất cả người trong nhà, cũng đều mua quần áo cho mọi người.
Tôn Phương cắn răng: "Chúng ta còn chưa tách ra, dựa vào cái gì mà chị ta có thể mua quà cho nhà mẹ, anh đi lấy rượu về cho cha mẹ em đi."
Quần áo và giầy có thể không mua được kích thước thích hợp, lấy cũng vô ích, vậy thì hai bình rượu nhìn cũng rất tốt kia có thể lấy về cho cha cô ta uống.
"Em chớ tranh cãi vô lý, mẹ chuẩn bị đầy đủ lễ vật cho chúng ta, em đừng không biết đủ." Triệu Vệ Cường phản bác Tôn Phương, đối với đề nghị của Tôn Phương không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Tôn Phương dám mở miệng muốn hai chai rượu kia nhưng anh ta không thể.
"Vệ Cường, anh cũng không phải không biết, cha em thích uống rượu." Tôn Phương kéo tay Triệu Vệ Cường định thuyết phục anh ta.
Thật ra chẳng qua là cô ta cảm thấy, Hứa Đào cầm đồ về nhà mẹ quá tốt mà thôi, đều là con dâu nhà họ Triệu, đều là về nhà mẹ, cô ta là hồi môn cộng thêm chúc tết, thì dựa vào đâu mà lễ vật còn mộc mạc hơn của Hứa Đào.
"Không được." Triệu Vệ Cường lắc đầu, không tính nói nhiều với Tôn Phương, xoay người đi tới gian nhà chính bên kia lấy lễ vật mà mẹ Triệu chuẩn bị, chuẩn bị cầm đến nhà họ Tôn ở Thôn Hạnh Hoa.
Tôn Phương có chút mất hứng, nhìn Hứa Đào để cho Triệu Vệ Quốc mang đồ đi ra ngoài bỏ vào trên xe, lúc Hứa Đào cầm lên hai chai rượu, Tôn Phương vội vàng dậm chân đi tới.
"Mẹ, tại sao trong năm lễ vật của con và Vệ Cường không có rượu vậy?" Tôn Phương đề cao giọng hỏi, ánh mắt nhìn hai chai rượu trong tay Hứa Đào, trong tròng mắt có vẻ bắt buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận