Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 139. Ăn cắp 1

“Làm phiền bác sĩ rồi.” Hứa Đào ôm lấy Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ sốt không nặng lắm, chỉ là tinh thần không hoạt bát như bình thường, cậu dựa vào lòng Hứa Đào ủ rũ, bàn tay nhỏ bé còn nắm lấy áo khoác của Hứa Đào.
Bác sĩ sớm đã quen với sự khó chịu của trẻ con khi chuyển mùa, nên ông ấy rất bình tĩnh, dù sao hôm nay Triệu Lệ Nam cũng là đứa trẻ thứ tám được đưa đến rồi.
Khi Hứa Đào nghe bác sĩ nói như vậy, sự tự trách vì cho Triệu Lệ Nam ăn kem mới giảm đi một chút, nhưng cũng chỉ một chút xíu thôi.
Sau khi kiên nhẫn đo nhiệt độ cho đứa trẻ xong, nhiệt độ của Triệu Lệ Nam gần 38 độ, cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nên bác sĩ đã kê cho một số thuốc hạ sốt.
“Oa! Đau, đau quá! A!” Trong trạm y tế, một cậu bé trạc tuổi Tiểu Nam cũng bị sốt, còn sốt nặng hơn Triệu Lệ Nam rất nhiều, bác sĩ đề nghị tiêm thuốc hạ sốt.
Ban đầu cậu bé còn rất dũng cảm, vẻ mặt dứt khoát, nhưng vẫn không chịu nổi sức tàn phá của kim hạ sốt, cậu bé gào khóc dữ dội và giãy dụa trong trạm y tế, bố cậu bé đành phải giữ chặt cậu mới có thể tiêm xong, đứa trẻ đó khóc đau xé ruột gan.
“...” Triệu Lệ Nam dựa vào lòng Hứa Đào, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của anh trai đó, cậu cũng sợ hãi: “Mẹ ơi, có phải Tiểu Nam cũng phải tiêm không?”
“Đừng sợ, bác sĩ nói con không cần tiêm.” Hứa Đào che lại tầm nhìn của Triệu Lệ Nam và an ủi cậu.
Tiêm thuốc hạ sốt, phần lớn tiêm vào mông, thường rất đau, cơn đau đó có thể tạo thành bóng ma tâm lý.
Hứa Đào đã từng lĩnh hội được cảm giác khi tiêm thuốc hạ sốt ở đời trước, cô cũng rất sợ, nên cô cũng không hy vọng Triệu Lệ Nam cũng sợ
Hơn nữa phải tiêm thuốc hạ sốt, trừ khi đứa trẻ bị sốt đặc biệt nghiêm trọng, nếu không Hứa Đào cũng sẽ không đề nghị để Triệu Lệ Nam tiêm thuốc hạ sốt, hiệu quả khi tiêm hạ sốt rất nhanh, nhưng sẽ tạo ra lệ thuộc.
Một khi đã tiêm thuốc hạ sốt, sau này trẻ bị sốt, các loại thuốc thông thường sẽ khó hạ xuống nhiệt độ bình thường, thông thường phải tiếp tục tiêm hạ sốt mới được, dần dần hiệu quả khi tiêm hạ sốt cũng sẽ giảm đi.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam co người lại yên tâm dựa vào lòng Hứa Đào.
Triệu Lệ Nam không có tiêm, nên sau khi bác sĩ kê đơn thuốc, Hứa Đào thanh toán tiền, lấy thuốc và bế Triệu Lệ Nam về nhà, đứa trẻ nằm rúc trong lòng Hứa Đào suốt chặng đường, đợi đến khi đi xa trạm y tế, cậu mới mím môi nói chuyện.
“Mẹ ơi, sau này Tiểu Nam sẽ ngoan, không ăn kem que nữa.” Triệu Lệ Nam ủ rũ nói với Hứa Đào.
Ăn kem que khó chịu thì phải tiêm thuốc, cậu rất sợ, anh trai kia cũng bị tiêm khóc rồi!
“Tiểu Nam khó chịu, cũng không phải vì ăn kem que, chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao? Là vì trời trở lạnh.” Hứa Đào không hy vọng, lần đầu tiên đứa nhỏ làm nũng, ồn ào đòi ăn kem que, nhưng lại làm cho sau này cậu không dám chủ động đòi hỏi gì nữa.
“Nhưng sau này trời trở lạnh thì không thể ăn kem que nữa, Tiểu Nam cũng phải ngoan ngoãn ghi nhớ điều này nha.” Hứa Đào tiếp tục nói, vô cùng kiên nhẫn.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam gật đầu, đưa cái tay nhỏ ôm lấy cổ Hứa Đào, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, biết là cậu đã bị cậu bé gào khóc thảm thiết kia dọa sợ rồi, cô bất đắc dĩ xoa đầu cậu và đi thẳng về nhà.
Một chuyến đi đến trạm y tế và trở về, trời cũng đã sập tối, mặt trời lặn xuống núi, trong ngõ Lão Bát đã lạnh xuống, Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam về nhà, thay quần áo cho cậu rồi nhét lên giường.
“Nào, con uống thuốc đi.” Hứa Đào kêu Triệu Lệ Nam ăn hai cái bánh quy dằn bụng, sau đó mới đút thuốc cho cậu, vì uống thuốc lúc đói sẽ làm hại dạ dày.
Uống thuốc xong, Hứa Đào liền bắc bếp, dùng bếp than nhỏ nấu cháo cho Triệu Lệ Nam.
Hứa Đào dọn bếp than xong, mới vo gạo rồi cho vào nồi nhỏ, thì nghe thấy tiếng kêu la của Triệu Lệ Nam từ trong phòng vọng ra: “Mẹ ơi!”
“Sao vậy?” Lau tay xong, Hứa Đào liền bước vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận