Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 199. Bạch ban 4

"Chị dâu Phùng, chị không cần đội nón lá che mặt, sau này mọi người sẽ làm việc cùng nhau, thành thói quen là được." Hứa Đào mở miệng nói chuyện, đồng thời để Triệu Lệ Nam trong ngực xuống.
"Đúng vậy! Quen thuộc là được rồi." Quách Bình Bình phụ họa gật đầu.
Vương Quyên Quyên xoắn xuýt một chút, sau đó mới lại tháo nón lá xuống, chẳng qua là vẫn tránh tầm mắt của mọi người như cũ.
"Tiểu Nam, con và chị Phán Đễ đi ra ngoài chơi được không?" Hứa Đào sờ đầu Triệu Lệ Nam một cái, lại nhìn Lý Phán Đễ đang muốn khóc, muốn để Triệu Lệ Nam dẫn Lý Phán Đễ đi ra ngoài một chút.
Cô bé quá an tĩnh quá cô độc, hơn nữa dường như muốn khóc.
"Dạ." Triệu Lệ Nam gật đầu, chân nhỏ ngắn bước ra hai bước, đi tới bên cạnh Lý Phán Đễ: "Chị, chúng ta đi ra ngoài tìm anh Tiểu Mã chơi đi.”
Cả người Lý Phán Đễ cũng rúc lại bên chân Quách Bình Bình, nghe thấy Triệu Lệ Nam nói, cô bé trốn tránh điên cuồng lắc đầu, sau đó trực tiếp trốn ở phía sau Quách Bình Bình không ra ngoài, kháng cự rất rõ ràng.
"Lý Phán Đễ, con xảy ra chuyện gì, em trai nói dẫn con đi chơi mà, chỉ biết núp núp núp!" Quách Bình Bình đối với hành động của Lý Phán Đễ cũng có chút mất hứng, trước kia Hứa Đào nói đến thì cô ấy có thể còn không để ý, bây giờ cô ấy thấy thái độ cô gái không chịu tiếp xúc với bất kỳ người nào thì liền thấy sốt ruột.
Vốn là một đứa bé tốt mà lại nuôi dưỡng thành như vậy, những đứa nhỏ thì lúc nào cũng sẽ ríu rít, còn cô bé cả một ngày cũng không nói ra được một câu.
". . ." Lý Phán Đễ bị Quách Bình Bình hung dữ như vậy, cô bé rúc cổ, cúi đầu, trong tròng mắt lanh lợi lập tức liền tràn ra nước mắt.
"Mẹ thật sự là đời trước đã thiếu nợ con mà." Quách Bình Bình ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên, rất bất đắc dĩ lau đi nước mắt cho Lý Phán Đễ: "Đừng khóc."
Lý Phán Đễ hít hít lỗ mũi an tĩnh thút thít.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam nhìn Lý Phán Đễ đột nhiên khóc, đứa nhỏ cũng có chút không biết nên làm sao, nghiêng đầu nhìn về Hứa Đào.
Cậu bé hiển nhiên không hiểu, tại sao Lý Phán Đễ đột nhiên lại khóc.
"Không sao, chị không thích chơi, Tiểu Nam tự mình đi chơi đi!" Hứa Đào nhìn đứa nhỏ nói.
"Dạ mẹ, vậy Tiểu Nam đi chơi." Triệu Lệ Nam dạ một tiếng, xoay người chạy chậm ra khỏi cửa viện, tìm người bạn nhỏ trong ngõ hẻm chơi đùa.
Hứa Đào nhìn bóng người Triệu Lệ Nam chạy ra khỏi nhà, ngay sau đó mới nghiêng đầu nói với Ngô Huệ bọn họ: "Buổi sáng tôi đi chợ bán thức ăn mua một ít thức ăn, đều đặt ở phòng bếp, mọi người đến phòng bếp nhìn một chút, căn cứ tài liệu làm một ít thức ăn để nếm thử, gia vị cơ bản thì trong phòng bếp của tôi hẳn đều có."
" Được." Ba người cũng gật đầu một cái, cùng nhau dời đến phòng bếp bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Vào lúc này Lý Phán Đễ ngược lại không khóc, nhưng giống như một cái đuôi đi theo Quách Bình Bình.
"Mọi người nhìn một chút xem mình phải làm gì, ai làm trước, cần gì thì hỏi tôi, tôi giúp mọi người thêm củi đốt lửa.” Hứa Đào vừa nói, gánh vác trách nhiệm đốt lửa thêm củi.
"Tôi chỉ có thể làm một ít thức ăn bình thường, làm nhiều món thì không được, tôi xào cải được không?" Quách Bình Bình rất biết tài nấu nướng của mình, trong lòng cũng có chút hồi hộp, sau khi nhìn Hứa Đào một chút, chuẩn bị xào cải xanh, sợ mình lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
"Được."
"Tôi làm khoai sọ chiên giòn có thể không? Cách làm cũng đơn giản, chỉ là sẽ hơi phí dầu." Ngô Huệ nhìn mấy quả khoai sọ, ngay sau đó làm ra quyết định.
"Có thể." Hứa Đào dịu dàng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Quyên Quyên vẫn luôn có chút cẩn trọng.
"Tôi, tôi muốn nấu thịt heo, nhưng tôi sợ sẽ làm hỏng thịt nhà cô." Vương Quyên Quyên vừa nói, biểu tình nhìn thịt heo có chút lo âu.
Cô ấy đã lâu thật lâu cũng không chạm qua thịt heo, từ sau khi sanh con trai, ông lão lại bị các loại bệnh không thoải mái, trên bàn cơm nhà bọn họ cũng chưa từng mua thịt để ăn, dẫu sao một cân thịt heo đối với nhà bọn họ mà nói rất đắt tiền, dù cô ấy cũng đau lòng con trai gầy yếu, cũng muốn để người nhà ăn chút đồ tốt, nhưng thủy chung không chịu mua.
Có thể ăn no không chết đói đã tốt, cần gì phải ăn thịt cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận