Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 191. Mũ rơm 2

Diệp Tiểu Họa cũng quả thật là ngoan ngoãn đến không hợp thói thường, cô bé khoảng chừng một tuổi, bị để ở dưới mái hiên, cứ như vậy ngồi yên lặng, nhiều nhất chỉ là tự mình ở đó chơi đầu ngón tay.
Quả nhiên là đứa nhỏ sinh trưởng tự nhiên. Sau khi Hứa Đào thán phục thì nhìn bên kia Triệu Lệ Nam một chút, gọi đứa nhỏ qua: "Tiểu Nam, nhìn em gái một chút, Tiểu Phán Đễ, con cũng trông nôm em gái nha."
Con gái Lý Phán Đễ của Quách Bình Bình cũng ngồi ở trên bậc thang nhỏ bên cạnh, cô bé đang ngồi rất yên lặng, trong tay cầm một quả cầu cao su nhỏ, lúc nghe Hứa Đào nói, cô bé không lên tiếng, nhưng nghe hiểu gật đầu một cái.
Lý Kiến Thụ, Diệp Chấn Hoa không thể giúp quá lâu, hai người còn phải phụ trách lái xe taxi, đương nhiên thời gian nghỉ ngơi cơm trưa đã hết thì liền đi làm việc.
Rất nhanh, chuyện phòng ăn nhỏ của công ty Đào Viên cơ bản liền rơi vào trên tay mấy trên người phụ nữ.
Ba người Hứa Đào nhanh chóng dọn gạch, dọn xi măng tới, những thứ này, lúc trước khi sửa chữa tòa nhà thì Triệu Vệ Quốc liền chuẩn bị một ít, bây giờ vừa vặn có thể sử dụng.
"Triệu Vệ Quốc, hay có biết đắp bếp lò không?" Ba người Hứa Đào dọn xong xi măng và gạch, đối với bếp lò thì không biết xuống tay từ đâu.
"Biết." Triệu Vệ Quốc thật sự là chuyện gì cũng biết một chút, lúc Hứa Đào hỏi, anh còn ở trong phòng làm việc ghi chép các hóa đơn: "Em đến xem sổ sách buổi sáng đi, anh đi trộn xi măng." Triệu Vệ Quốc ung dung giao công việc tính sổ sách cho Hứa Đào.
"Được." Hứa Đào gật đầu, nhận lấy sổ sách bắt đầu thanh toán tiền kiếm được và tiền huê hồng buổi sáng của mỗi người.
Bên kia, Triệu Vệ Quốc mang một túi xi măng tới đổ ra, rồi đến hai túi cát, bắt đầu trộn cát và xi măng.
Triệu Lệ Nam vốn chạy ở bên ngoài, bị Hứa Đào gọi trở về trông em gái, đứa nhỏ nhìn một hồi, hai cô gái đều không chơi với cậu bé, Diệp Tiểu Họa không biết nói chuyện, Lý Phán Đễ thì không muốn nói.
Triệu Lệ Nam dần dần bắt đầu nhàm chán, liền xoay người đi vào trong căn phòng bếp kia, vừa vặn thấy Triệu Vệ Quốc ngồi chồm hổm dưới đất trộn xi măng, đứa nhỏ cũng lộc cộc đi qua, đứng ở bên cạnh nghiêm mặt hỏi.
"Cha, cha đang chơi bùn sao?"
"Không phải bùn." Triệu Vệ Quốc chỉ có thể trả lời một câu.
Triệu Lệ Nam bây giờ là độ tuổi đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều tò mò, cũng thích đào sâu vấn đề hỏi tới cùng, trước đây Triệu Vệ Quốc còn kiên nhẫn trả lời khi đứa nhỏ hỏi, nhưng kiên nhẫn vẫn bị những câu hỏi vô nghĩa của đứa nhỏ tàn phá, cho nên bây giờ khi đứa trẻ hỏi, Triệu Vệ Quốc có thể không trả lời thì không trả lời.
"Không phải sao?" Triệu Lệ Nam nhìn cảm thấy chính là phải, chu mỏ đưa tay: "Cha, Tiểu Nam cũng chơi." Triệu Lệ Nam nhìn Triệu Vệ Quốc cầm cái xẻng trộn xi măng, đứa nhỏ đưa tay phải ra muốn giúp.
Triệu Vệ Quốc theo bản năng dời cái xẻng đi, đang chuẩn bị nói chuyện với Triệu Lệ Nam, trẻ con không thể chơi cái này, nhưng Triệu Lệ Nam không lớn lắm, đứa nhỏ mới ba tuổi ngồi chồm hổm dưới đất vốn trọng tâm không vững, cũng không biết có phải bởi vì người đứa nhỏ không thăng bằng hay không, Triệu Lệ Nam ở ngay trước mặt Triệu Vệ Quốc trực tiếp vùi vào xi măng trong.
". . ." Hai tay Triệu Vệ Quốc cầm cái xẻng trộn xi măng sững sốt.
Anh liền không nghĩ tới bình thường Triệu Lệ Nam đi bộ cũng không té lại đột nhiên liền nhào người vào trong xi măng, hết thảy xảy ra rất nhanh, cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Cach——
Triệu Vệ Quốc ném cái xẻng trong tay một cái, đứng lên khom người đưa tay, cẩn thận ôm Triệu Lệ Nam đang chôn người ở trong xi măng, giống như là rút củ cà rốt ra vậy.
"Oa! ! !" Sau khi Triệu Lệ Nam lấy được hô hấp, chỉa vào một đầu xi măng, căng giọng than vãn khóc lớn.
Hứa Đào ở trong phòng làm việc cách vách, đột nhiên nghe được tiếng khóc đứa nhỏ, lập tức sốt ruột buông bút máy xuống chạy đến, kết quả là thấy tình trạng thê thảm của Triệu Lệ Nam.
"Tiểu Nam." Hứa Đào hai ba bước xông qua, nhìn Triệu Lệ Nam biến thành con khỉ bằng xi măng, cả người sững sốt: "Làm sao vậy?"
"Ngồi xổm trên đất, muốn cướp cái xẻng của anh chơi, vô tình nhào người vào trong." Triệu Vệ Quốc giải thích một câu, trong giọng nói mang nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận