Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 418. Nghĩ tới 3

Hứa Đào đọc rất nghiêm túc, nói thật, sức hấp dẫn của sách kinh dị rất lạ thường, khi bạn đọc bộ não cũng hiện hình ảnh theo, vừa kích thích vừa hấp dẫn: “Sách kinh dị.”
“Em không sợ ư?” Triệu Vệ Quốc nhíu mày.
Hứa Đào cắn môi, giọng nói có chút yếu ớt: “Sợ chứ, nhưng lại không nhịn được muốn đọc.”
Người nhát gan, sợ tối, sợ độ cao, thường có một bệnh chung đó chính là nghiện nỗi sợ.
Bản thân Hứa Đào có trí tưởng tượng phong phú, người có thể viết sách đều giàu trí tưởng tượng, cô sợ phim kinh dị, nhưng cũng rất thích xem, thật sự là mâu thuẫn giữa vừa yêu vừa hận, cho dù mỗi lần xem đều sợ hết hồn hết vía, trong đầu đều là hình ảnh đó, cảm thấy trong nhà toàn là yêu ma quỷ quái cũng vẫn sẽ xem.
Triệu Vệ Quốc buồn cười lấy sách của cô đi: “Đừng đọc, anh kể cho em.” Người đàn ông tiện tay tắt đèn, ôm Hứa Đào nằm xuống.
Người đàn ông là thiếu niên cho đến lúc chết, câu nói này không phải không có lý, Triệu Vệ QUốc đã ba mươi mấy tuổi rồi, ở phương diện kể chuyện ma hù dọa phụ nữ cũng vô cùng có thiên phú.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có chút ánh sao thỉnh thoảng xuyên qua rèm cửa sổ, bầu không khí cũng thích hợp.
Hứa Đào dựa vào Triệu Vệ Quốc, nghe người đàn ông trầm giọng kể chuyện, chuyện Triệu Vệ Quốc kể là chuyện ma, cũng thuộc về câu chuyện dân gian, lại mang một chút mùi vị của yếu tố mê tín, trầm bổng, ngắt nghỉ có nhịp, bầu không khí kinh dị, nắm bắt rất đúng lúc, cũng khiến Hứa Đào nghe mê mẫn.
“Sau đó thì sao? Cô gái bị quỷ nam như thế nào?” Hứa Đào mở miệng truy hỏi.
“Sau đó quỷ nam đặt cô gái đẹp đi trong đêm tối lên bãi cỏ…” Giọng của người đàn ông thay đổi, bầu không khí kinh dị trước đó cố ý tạo, lúc này đã không còn sót lại chút nào.
Hứa Đà cảm nhận được bàn tay của người đàn ông lần mò lên eo, cô nghiến răng chửi thề một câu, đáp lại cô chính là sự đánh úp của Triệu Vệ Quốc nhiệt tình như lửa.
Sự thân mật sau câu chuyện kinh dị kích thích, còn sôi nổi hơn trước kia, lúc trời tờ mờ sáng, Hứa Đào mới dựa vào người đàn ông từ từ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, Hứa Đào vươn người nhìn mặt trời lớn bên ngoài, lại nằm ỳ trên giường một lúc mới thức dậy.
Vốn hôm nay cô định đến khách sạn thứ hai Kim Nam Hiên, nhưng dậy trễ, hai người đàn ông trong nhà, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, một mình cô cũng lười ra ngoài, liền định ở nhà buổi sáng.
Xuống lầu vào nhà bếp, ăn chút cháo ấm, mở tivi trong phòng khách, cùng với sự phát triển của phim Hồng Kông hai năm nay, phim truyền hình cũng có không ít tác phẩm kinh điển để giết thời gian.
Vòng giải trí lúc này cũng không giống sau này, chỉ cần có thể nói chuyện, có gương mặt, căn bản đều có thể làm nhân vật chính, giống như coi người xem tivi là kẻ ngốc vậy.
Một bộ phim truyền hình hiện tại, mặc kệ là diễn viên, vai phụ, đạo diễn, biên tập,... đều sẽ rất nghiêm túc và có trách nhiệm, cho nên cho dù phim truyền hình không ăn khách, nhưng cũng sẽ cảm thấy thú vị hơn rất nhiều bộ phim sau này.
Ở nhà xem phim, cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, một giờ chiều Hứa Đào mới thay đồ rồi ra ngoài. Cô định đến cửa hàng trung tâm thương mại dạo một chút, tiện thể mua một ít quần áo và giày thể thao mới cho Triệu Lệ Nam, cậu bé lớn rất nhanh, quần áo hàng ngày mặc mấy tháng liền không vừa nữa.
Xách túi, đổi giày xong, Hứa Đào mở cửa nhà, lại bất ngờ nhìn thấy NGô Huệ đang ngồi trên bậc thềm đưa lưng về phía cửa chính.
Dương Thành vào tháng chín rất nóng, trời nắng dữ dội, trứng gà cũng có thể nướng chín, Ngô Huệ cứ ngồi phơi nắng như thế, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa mới quay đầu lại.
Sau khi Ngô Huệ sinh xong đứa thứ năm, số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều, nhưng trạng thái vẫn ổn như trước, nhưng lúc này hai mắt cô ấy đỏ ngầu, gò má cũng ửng đỏ, bởi vì thời tiết nực không biết cô ấy đã phơi nắng bao lâu, mồ hôi đầy đầu.
“Chị dâu…” Hứa Đào nhẹ nhàng gọi.
Ngô Huệ mím môi đúng dậy từ trên bậc thềm, hai tay vỗ quần, nhìn Hứa Đào, khóe miệng rất miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cô phải ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, muốn ra ngoài mua chút đồ, nhưng không vội.” Hứa Đào trả lời, sau đó mời gọi một chút: “Chị dâu đã đến bao lâu rồi, sao không gõ cửa? Bên ngoài nắng nóng, chị vào trong nhà ngồi trước đi.”
Ngô Huệ ghé thăm với bộ dạng này, căn bản trong lòng Hứa Đào cũng biết được.
Ngô Huệ gật đầu lo lắng đi vào cửa, trước đây Hứa Đào chuyển nhà, lúc mừng tân gia cô ấy cũng từng đến một lần, nên cũng không xa lạ với biệt thự nhỏ của nhà họ Triệu.
“Chị dâu ngồi xuống trước, em rót cho chị ly nước uống.” Hứa Đào đặt túi xuống, mời Ngô Huệ ngồi trên ghế sô pha, cô liền vào nhà bếp rót nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận