Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 494. An phận 5

Thằng bé hoàn toàn không biết cô ấy là ai sao?
“À.” Triệu Vệ Cường gật đầu cũn nhớ ra: “Đang yên lành mẹ nhắc cô ấy làm gì?”
Kỳ thực Triệu Vệ Cường cảm nhận được nguy hiểm, nhưng vẫn kiên trì hỏi.
“Con xem, con ly hôn cũng được mấy năm rồi, cũng nên tìm một người ổn định kết hôn. Hôm nay mẹ đã hỏi chị dâu con, biết con bé cũng một mình, dáng người xinh đẹp, nói chuyện cũng dịu dàng, mẹ cảm thấy hai đứa rất hợp nhau.” Mẹ Triệu không giấu diếm, nói thẳng suy nghĩ ra.
“Mẹ!” Triệu Vệ Cường nhịn không được có chút khốn đốn, giơ tay lên nắm tóc ngắn trên đầu, tai có chút ửng đỏ: “Cô ấy là chị gái của Tần Dục Bân, con và em trai cô ấy là anh em, con và cô ấy, căn bản không phù hợp!”
Xuống tay với chị gái của anh em, anh ta đã thành người gì rồi.
Dù anh ta thừa nhận, lúc vừa đến Dương Thành, ban đầu nhìn thấy Tần Dục Nhu, anh ta có hơi thích từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy cô ấy vô cùng thoải mái, nhìn thấy trong lòng liền vui vẻ.
Nhưng lúc ấy bản thân anh ta vừa mới ly hôn không lâu, chỉ một lòng nghĩ đến tập lái xe, học xe, lái xe, những chuyện khác căn bản đều chưa từng nghĩ qua.
Sau này Tần Dục Nhu đi làm quàn lý khách sạn cho chị dâu, bận rộn quản lý cửa hàng, cả người cũng thay đổi, tỏa sáng hơn rất nhiều.
Nếu nói Tần Dục Nhu ở nhà bếp Công ty Đào Viên trước đây là một nữ đầu bếp, cũng không được coi trọng lắm. Nhưng đợi sau khi cô ấy lột xác, Triệu Vệ Cường phát hiện cô ấy dường như một viên trân châu bám bụi, được người ta lau bụi bặm đi liền tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Sao mà không hợp, hai đứa đều đã ly hôn, thành hay không con thử trước một chút xem sao!” Mẹ Triệu giơ tay vỗ cánh tay Triệu Vệ Cường.
Trước đây ở quê sắp xếp đối tượng cho anh ta coi mắt, lúc anh ta nhìn trúng Tôn Phương, bà không đồng ý, anh ta vẫn khăng khăng muốn cưới Tôn Phương đó, cản cũng cản không được, mỗi lần tan làm từ xưởng giày dưới thị trấn về nhà, liền háo hức tặng món quà nhỏ cho người ta.
Hôm nay một cái kẹp tóc thạch anh, ngày mai một cái khăn tay nhỏ, thủ đoạn dỗ người hết cái này đến cái khác, hiện giờ lại nói với bà không phù hợp gì đó.
Người phụ nữ tốt ưu tú này, anh ta nói không phù hợp, người xấu xa kia thì tự mình dính lên, mắt bị đóng ghèn rồi ư? Không phân biệt được tốt xấu.
“Mẹ, cô ấy là quản lý của khách sạn Kim Nam Hiên, chuyên phụ trách quản lý toàn bộ khách sạn, còn quản lý các quản lý của chi nhánh khác, người ta ưu tú như thế, con nào xứng.” Triệu Vệ Cường vẫn hiểu được chính mình.
Trước đây thực ra anh ta cũng không cảm thấy bản thân mình không đủ xuất sắc, thôn họ Triệu ở quê mà nói, anh ta tự đánh giá coi như không tệ, nhưng chuyện của Tôn Phương xảy ra, Triệu Vệ Cường đã bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nếu anh ta không tệ lắm, thì Tôn Phương đâu đến nỗi coi anh như kẻ ngốc mà đùa giỡn, còn không phải vì coi thường anh ta sao.
Người đàn ông từng bị tổn thương, cũng sinh ra sự nghi ngờ đối với bản thân, sự tự tin sớm đã sụp đổ rồi.
“Này, cái này còn chưa hỏi, con đã cảm thấy không xứng với người ta, không bằng con cố gắng nỗ lực, nói không chừng thành đấy!” Mẹ Triệu thúc giục, động viên anh ta.
Cái thằng khốn này, không có miếng tiền đồ nào, còn chưa hỏi suy nghĩ của người ta, đã vội nói gì không xứng đáng, nếu là điều kiện, Triệu Vệ Cường cũng ổn, chiều cao, mặt mũi cũng ổn mà, sao mà nhát gan như vậy!
“Mẹ, mẹ nói với cô ấy rồi hả?” Triệu Vệ Cường mặc mẹ Triệu dạy dỗ, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng, anh ta giương mắt lo lắng hỏi.
“Chưa nói, chẳng phải mẹ muốn xem thử ý con sao, nếu con có ý, lát nữa bảo chị dâu con đi hỏi thử, con cũng đừng chưa mở miệng hỏi đã nói không được, thành hay không, phải thử xem sao?” Mẹ Triệu vẫn hiểu Triệu Vệ Cường, muốn thử thuyết phục anh ta.
Lúc bà mở miệng hỏi anh ta, thái độ của anh ta không giống với thái độ trước kia bà nói tới bảo anh ta tìm một người kết hôn.
Bà cũng xem thử quản lý Tần đó rồi, mặt mũi quả thực chững chạc.
“Chưa nói thì tốt. Mẹ, ngàn vạn lần mẹ đừng nói, cũng đừng chọc giận người ta, bằng không sau này gặp phải, một người phụ nữ da mặt mỏng cô ấy sẽ ngại ngùng lắm.” Triệu Vệ Cường mở miệng kéo mẹ Triệu lại nói, sợ bà làm khó Tần Dục Nhu.
“Rốt cuộc con có phải do mẹ sinh không, con xem con nhát cáy như thế này, mẹ cũng không dám tin rằng con sinh ra từ trong bụng mẹ đâu.” Mẹ Triệu cực kỳ giận dữ trách mắng.
“...” Triệu Vệ Cường cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận