Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 170. Thú vị 5

Vừa vặn ngày mai phải chuyển nhà, hôm nay biết được Lâm Phương bị bưu cục sa thải, Hứa Đào liền cảm thấy ánh mặt trời có vẻ cũng tươi đẹp hơn không ít.
Nghĩ đến đây, Hứa Đào càng có động lực dọn đồ hơn.
Hôm nay, chuyển đồ từ ngõ Lão Bát đường Thủy Ấm, thời tiết rất đẹp, vạn dặm không mây.
Triệu Vệ Quốc sáng sớm liền đi đến công ty Đào Viên, còn gọi Tần Dục Bân cùng Liêu Đồ Hàng mỗi người khai một chiếc xe taxi tới chuyển đồ, ba chiếc xe taxi ngừng ở đầu ngõ đường Thủy Ấm, làm cho đám nhỏ trong ngõ đều tò mò tiến đến bên cạnh xe taxi.
“Tiểu Nam, cha cậu thật là lợi hại.”
“Ba chiếc xe thật lớn.”
“Tiểu Nam, xe của nhà cậu hả?”
Một đám nhóc, bao gồm Thạch Đầu đều kinh ngạc nhìn ba chiếc xe kia.
Triệu Lệ Nam lúc này đang vô cùng vui vẻ đối mặt với vẻ kinh ngạc cảm thán và thắc mắc của đám bạn nhỏ, đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, trong tay còn ôm lồng sắt nhốt gà, ba con gà kia của cậu lớn lên không ít đều bị nhốt trong một cái lồng, lúc này chen chúc kêu oát oát, giống như đang chờ mong đến nhà mới nhảy nhót.
Hứa Đào ở nhà thu dọn, giao cho đám Triệu Vệ Quốc phụ trách chuyển đồ, mấy người đàn ông chạy qua lại ở con hẻm mấy bận, rất nhanh liền dọn nhà xong, trước khi đi, thuận tiện cắt tất cả rau đã lớn trong sân mang đi.
“Còn những đồ khác thì sao?” Triệu Vệ Quốc vừa đi vừa về mấy bận, dọc theo phòng khách phòng xem xét.
“Hết rồi, trước cứ như vậy đi!” Hứa Đào lắc đầu.
Nhà này bọn họ thuê một năm, hiện tại mới chỉ ở mấy tháng mà thôi, tuy rằng dọn đi rồi, lại cũng không có trả nhà ngay lập tức cho chủ, tạm thời còn tính toán bỏ trống một đoạn thời gian.
“Vậy đi thôi!” Triệu Vệ Quốc cầm khóa dẫn Hứa Đào ra cửa.
Răng rắc một tiếng, nhà ở trong hẻm Lão Bát đã bị khóa lại.
Hứa Đào đứng ở phía dưới ngõ nhỏ, ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Quốc khóa cửa lại, bỗng nhiên nghĩ đến ngày vừa đến Dương Thành, cô mới đến thế giới này, hiện tại nháy mắt đã là chuyện vài tháng trước, thời gian trôi thật là nhanh!
Cảm thán xong, Hứa Đào cùng Triệu Vệ Quốc đi ra khỏi hẻm Lão Bát, cũng nhìn thấy một đống trẻ con vây quanh xe taxi.
“Có cơ hội thỉnh thoảng trở về chơi một chút!”
“Vâng, có cơ hội sẽ trở về ạ.”
Đi ở ngõ nhỏ, Hứa Đào cùng một số hàng xóm ló đầu ra khỏi ngõ quan sát nói chuyện, quen hay không quen đều sôi nổi ló đầu ra xem, cũng tỏ vẻ rất khiếp sợ với ba chiếc xe dừng trước ngõ của nhà họ Triệu.
Vốn tưởng rằng nhà họ Triệu chỉ là có chút tiền, cuộc sống tốt hơn các nhà khác một chút mà thôi, không nghĩ tới, người ta rất có tiền.
Chu Vũ đứng ở bên trong sân nhà họ Hồ, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng của Hứa Đào, lại nhìn ba chiếc xe taxi kia, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc ngồi trên ghế lái, vô cùng hâm mộ và ghen ghét.
Hứa Đào cũng ôm Triệu Lệ Nam ngồi trên xe, Tần Dục Bân cùng Liêu Đồ Hàng tách ra ngồi trên ghế lái hai chiếc phía sau.
“Tiểu Nam, chào tạm biệt các bạn đi con.” Hứa Đào sờ đầu Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ ôm lồng gà, ngồi ở trong ngực Hứa Đào, lộ ra cái đầu khỏi cửa sổ.
Giống như đến giờ phút này, Triệu Lệ Nam mới hiểu được chính mình sắp chia xa chúng bạn, đứa nhỏ liền có chút khó chịu.
“Tiểu Nam, tạm biệt.”
“Hoa Hoa tạm biệt, anh Thạch Đầu tạm biệt……” Triệu Lệ Nam vẫy tay với mấy đứa nhỏ bên ngoài, trong miệng không ngừng nói tạm biệt, nói xong còn nhịn không được có chút nghẹn ngào.
Hứa Đào cũng nghe thấy cũng có chút chua xót, ý thức được mấy đứa nhỏ này tuy rằng đều còn ngây thơ vô tri, nhưng lại giống như cũng bắt đầu hiểu được ý nghĩa của việc chia xa.
“Lái xe đi!” Hứa Đào nói với Triệu Vệ Quốc.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu, buông phanh tay, dẫm ga, lại phanh lại, quay xe, nhấn ga, xe dần dần chuyển động rời khỏi hẻm Lão Bát đường Thủy Ấm, bóng dáng lưu luyến không rời của đám nhóc ở ngõ nhỏ kia cũng chậm rãi biến mất ở kính chiếu hậu.
“Hu hu……”
Triệu Lệ Nam ghé vào cửa sổ, khi không thấy đám bạn nữa, Triệu Lệ Nam chui vào trong lồng ngực Hứa Đào, nhịn không được đỏ mắt, nức nở.
“Đừng khóc.”
“Mẹ, con còn có thể trở về chơi với mấy người anh Thạch Đầu nữa không ạ?” Đứa nhỏ bĩu môi, thắc mắc hỏi Hứa Đào.
Hứa Đào sờ đầu Triệu Lệ Nam: “Có thể, con nhớ bọn họ thì nói cho mẹ, mẹ dẫn con trở về tìm bọn họ chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận