Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 552. Quỳ xuống 5

Bệnh cao huyết áp của cha Triệu quả thật không chịu được sự kích động này, Triệu Vệ Lan con bé sao lại tìm cho mình một người Nhật chứ!
Triệu Vệ Cúc cắn môi, cũng rất muốn cạy đầu em gái ra xem thử, cấu tạo của cái này là thứ gì, học đại học đàng hoàng, nở mày nở mặt, cuộc sống có thể sẽ thoải mái hơn bất kỳ ai.
Nhưng đang êm đẹp, nghĩ không thông tìm một người Nhật về nhà, haiz!
Triệu Vệ Lan ở trong phòng nghe lời độc ác của mẹ Triệu nói, từ khóc thút thít đến khóc không thành tiếng, trượt dọc theo cửa ngồi xuống: “Mẹ…”
“Con đừng gọi mẹ, mẹ rất muốn chưa từng sinh đứa con gái khốn nạn như con ra.” Mẹ Triệu tức giận bác bỏ.
Mẹ Triệu nói xong, cũng giơ tay che trán, chịu đựng cơn đau chậm rãi đi đến chỗ vừa nãy ngồi xuống.
Triệu Vệ Quốc ném Cát Trạch Tang ra khỏi nhà, Cát Trạch Tang rất lo lắng, nhưng lại không thể ra tay, lúc Triệu Vệ Quốc xoay người còn đóng mạnh cửa lớn.
Bầu không khí của nhà họ Triệu, vì Triệu Vệ Lan dẫn một người Nhật về, trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
“Cha, cha uống chút thuốc hạ huyết áp đi.” Hứa Đào đi lấy thuốc hạ huyết áp qua, cũng rót ly nước ấm.
Triệu Vệ Cúc vội phục vụ cha Triệu uống thuốc.
Cha Triệu tức giận tăng huyết áp, đôi mắt cũng tối đi mấy lần, cũng không từ chối uống thuốc hạ huyết áp, ông biết rất rõ, lúc này ông không uống chút thuốc hạ huyết áp bình tĩnh lại một chút, ông thật sự có thể nhắm mắt, xuôi chân.
Vội vàng uống chút thuốc hạ huyết áp, mẹ Triệu cũng che trán, vẻ mặt chịu đựng sự khổ não.
“Thứ nghiệt chướng!” Cha Triệu mắng.
Một đám người nhà họ Triệu, ai cũng không tiếp lời.
“Mẹ, cô nhỏ con nghĩ như thế nào vậy?” Triệu Lệ Nam nghe thấy Triệu Vệ Lan khóc xé ruột xé gan trong phòng, tiến tới bên cạnh Hứa Đào đang rửa trái cây trong nhà bếp khẽ hỏi.
Hứa Đào mím môi, đôi mắt liếc nhìn qua cha mẹ Triệu ở bên cạnh tức giận không nguôi.
Triệu Vệ Lan nghĩ như thế nào nhỉ?
Điểm này đoán chừng chỉ có bổ đầu cô ấy ra mới biết được, nói thật, Hứa Đào cũng không thể nào hiểu nổi.
“Bưng qua an ủi ông nội con một chút.” Hứa Đào đưa đĩa trái cây trong tay cho Triệu Lệ Nam.
“An ủi như thế nào đây mẹ?” Triệu Lệ Nam cũng lúng túng.
“Chẳng phải bình thường con rất có năng lực sao?” Hứa Đào bất lực, giơ tay sờ đầu cậu bé một cái.
Cậu bé mười một tuổi sắp mười hai tuổi, vóc dáng đã hơn một mét bảy rồi, Hứa Đào áp lực rất lớn.
Dáng cao chân dài, qua hai năm nữa chắc được một mét tám rồi, chiều cao dáng dấp này lớn nhanh chóng, mạnh mẽ quá rồi.
“Chẳng phải Tiểu Chí thi không tệ, lấy thành tích đứng nhất trường thi vào cấp ba sao? Con nói thử xem, chuyển chủ đề khác là được.” Hứa Đào nhớ đến Chu Hải Chí.
Sau khi Chu Hải Chí tìm thấy Ngưu Chính Trực, tên cũng không đổi, có thể bản thân Ngưu Chính Trực cũng cảm thấy, họ Ngưu này không thuận miệng lắm, nên chưa từng đề cập tới đổi tên cho Chu Hải Chí.
Ở vị trí của Ngưu Chính Trực, anh ta chỉ cần biết Chu Hải Chí là con trai ruột của mình là được rồi, những cái khác không để ý lắm.
“Được.” Triệu Lệ Nam gật đầu, cầm trái cây đi ra.
Triệu Lệ Nam mở đầu đề tài, Ngô Học Văn ở một bên phối hợp, cậu bé biết Chu Hải Chí cũng là học sinh chuyển trường, thành tích của cậu bé vẫn luôn không theo kịp bạn cùng lớp, đây vẫn là cậu bé ở đằng sau luôn tìm em trai Triệu Lệ Nam bổ túc giúp mình, Triệu Lệ Nam không rảnh rỗi, liền bảo cậu bé tìm Chu Hải Chí hỏi.
Chu Hải Chí là nhân vật truyền kỳ của trường về thành tích học tập, sau khi chuyển trường sáng Tân Hoa, từ lần thi thử đầu tiên, càng về sau càng tăng, mỗi lần anh ấy thi đều đứng đầu khóa.
Ngô Học Văn rất ngưỡng mộ cũng rất khâm phục, thành tích của cậu bé bây giờ đã tăng rất nhiều, dù không mạnh như thế, nhưng điểm số và thành tích vẫn luôn ổn định tiến bộ, người cũng hoạt bát sáng sủa lên không ít.
Có cháu nội và cháu ngoại ở bên cạnh cố ý nói chuyện tiếp lời, cũng phân tán đi sự tức giận của cha Triệu, nhưng Triệu Vệ Lan vẫn còn bị nhốt trong phòng khoảng hai ngày.
Thời gian hai ngày, cha Triệu không cho ai mở cửa, cũng không cho ai đưa đến một giọt nước, một hạt cơm.
Lúc mới đầu Triệu Vệ Lan còn khóc, đập cửa, lớn tiếng gọi, sau đó dường như cũng cảm nhận được thái độ cứng rắn, lạnh nhạt của cha mẹ Triệu, liền yên tĩnh lại.
Thời gian hai ngày, lúc Triệu Vệ Lan nhìn thấy cửa phòng được mở, cô ấy không có phản ứng lớn gì.
“Ra đây.” Người mở cửa nói chuyện là Triệu Vệ Cường.
“...” Triệu Vệ Lan ngồi cạnh cửa sổ trong phòng, đờ đẫn đứng dậy, lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, cha mẹ Triệu đều đang ngồi trên ghế sô pha, những người khác của nhà họ Triệu thì ngồi bên cạnh.
“Qua đây quỳ xuống.” Sau khi cha Triệu đưa tay chỉ sàn nhà trước ghế sô pha liền lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận