Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 240. Hầu hạ 3

Thẳng thắn mà nói, nếu như ban đầu biết Triệu Vệ Quốc nhường vị trí Phó cục trưởng đổi một công việc chạy xe vận tải trở về, Hứa Đào sẽ đồng ý sao? Hẳn sẽ không.
Chẳng qua là Hứa Đào cũng hiểu, dẫu sao lúc ấy hai người Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng phòng bị lẫn nhau, cũng còn chưa móc tim móc phổi cho nhau.
Kết hôn hơn nửa năm, vợ chồng mới vừa chạm mặt hoàn toàn chưa quen biết, anh liền giải ngũ, Triệu Vệ Quốc làm như vậy, ngược lại cũng không coi là giấu giếm.
"Vậy làm sao không trở về?" Cha Triệu truy hỏi, chờ Triệu Vệ Quốc nói tiếp.
Triệu Vệ Quốc nhanh chóng ăn xong một tô mì nhỏ, múc một chén cơm vào trong chén sức, đồng thời nói chuyện: "Con nhường công việc cho chiến hữu."
Mọi người trong cũng gian nhà chính nhìn Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Quốc đặt chén mì xuống: "Lúc ấy Hứa Đào mang Tiểu Nam theo quân, báo cáo bộ đội giám định chấn thương trên chân con cũng vừa có, sau khi giải ngũ để cho chiến hữu hổ trợ an bài công việc chạy xe vận tải ở Dương Thành, công việc tạm được, rất ổn định, về sau nữa con mới vay tiền mở một công ty nhỏ."
"Đúng là như vậy." Hứa Đào phối hợp gật đầu.
Mặc dù mới biết ban đầu Triệu Vệ Quốc có được công việc không tệ, nhưng Hứa Đào cũng không tức giận, dẫu sao nếu như Triệu Vệ Quốc tiếp nhận an bài, trở về quê quán làm cục phó, công ty Đào Viên cũng sẽ không tồn tại, cuộc sống cũng hoàn toàn khác đi.
Hứa Đào rất thích tình trạng cuộc sống bây giờ, cho nên cũng không cảm thấy Triệu Vệ Quốc nhường công việc là đáng tiếc.
"Anh, tiền vay không phải sẽ phải trả lãi suất gì đó sao? En nghe nói lãi suất cũng rất cao, anh vay bao nhiêu tiền vậy?" Triệu Vệ Cường ở trong đi làm công xưởng huyện, từng nghe nói tiền vay ngân hàng, cụ thể không quá hiểu, chỉ biết là phải trả lãi suất mà còn cũng không thấp.
"Ừ, là không thấp." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
"Tiền vay là bao nhiêu?" Cha Triệu nắm ống điếu, nhìn Triệu Vệ Quốc đặt câu hỏi, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Triệu Vệ Quốc dừng lại động tác ăn mì, nhìn Hứa Đào một cái, lại nhìn về phía cha Triệu: "Cha, mẹ, mọi người đừng hỏi, dù sao số lượng tiền vay rất nhiều.”
Triệu Vệ Quốc không tính toán nói dối với cha mẹ, nhưng cũng sợ nói ra số lượng tiền vay thì sẽ hù dọa hai ông bà.
Cân nhắc đến đã sắp đến tết, ngày mai Triệu Vệ Cường còn phải kết hôn, Triệu Vệ Quốc cảm thấy, cũng không cần nói ra cụ thể.
Nhưng khi cha mẹ làm sao có thể bởi vì Triệu Vệ Quốc nói một câu đừng hỏi thì sẽ không hỏi, khuôn mặt cha Triệu nghiêm cẩn, nhìn Triệu Vệ Quốc: "Nói."
Triệu Vệ Quốc than thở, nhìn cha già lộ vẻ kiên quyết, có chút không biết làm sao: "Ba trăm ngàn."
". . ."
". . ."
Trong gian nhà chính của nhà họ Triệu bởi vì mấy chữ ba trăm ngàn này màan tĩnh thật lâu, tất cả mọi người thật giống như đều ngưng hô hấp, thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm.
". . . Bao nhiêu?" Cha Triệu coi như là một người tương đối lạnh nhạt, nhưng vẫn giật mình, trong miệng nhìn Triệu Vệ Quốc cũng có thể nhét vào một quả trứng gà.
Ba trăm ngàn? Lỗ tai này của ông mới vừa rồi không nghe lầm chứ.
"Anh, ngươi có phải nói sai con số hay không? Ví dụ như, ba ngàn? Ba chục ngàn!" Triệu Vệ Cường cảm thấy tiền vay ba chục ngàn thật ra thì đã đột phá ranh giới cuối cùng trong nhận biết của anh ta, thậm chí đã cảm thấy bản thân can đảm lắm mới dám nói ra mấy chữ ba chục ngàn.
Ba chục ngàn, anh ta đi làm ở công xưởng huyện thành, một tháng 52 đồng tiền lương, gần như phải làm việc chết bỏ hơn năm mươi năm, còn chưa nhất định có thể có được.
"Không có." Triệu Vệ Quốc giọng bình tĩnh: "Chính là vay ba trăm ngàn."
". . ." Cha Triệu yên lặng.
". . ." Chân Triệu Vệ Cường cũng mềm nhũn.
". . ." Triệu Vệ Lan càng không cần phải nói, câm nín nháy mắt mấy cái.
Mẹ Triệu Tống Tiểu Yến trong nháy mắt sắc mặt ảm đạm, ngồi ở trên cái băng cũng lảo đảo muốn ngã xuống gần như bất tỉnh: "Vệ Vệ Vệ Quốc a, con, con không nói đùa với chúng ta đó chứ? Con, con làm sao mà to gan như vậy, ba trăm ngàn, cái này không phải là muốn lấy mạng cả gia đình chúng ta sao?”
Quả thật, thời đại này lưng đeo ba trăm ngàn tiền vay, so với chuyện muốn lấy mạng của một đại gia đình cũng không hề quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận