Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 532. Vứt bỏ 3

Diệp Chấn Hoa giống như mất đi linh hồn, thấy bọn họ đi, cũng không phản ứng chút nào, anh ta chỉ đứng đó, nhìn Trần San San, nhìn máu dưới người cô ta càng ngày càng nhiều.
Hứa Đào bị Triệu Vệ Quốc dắt tay rời đi, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của Triệu Vệ Quốc tỏa ra.
Người đàn ông này dường như tức giận vì hành động nghe lén vừa nãy của cô, bản thân Hứa Đào cũng biết, vừa nãy cô quả thực quá xúc động rồi.
Haiz! Anh không nói, bản thân cô cũng hối hận rồi, cắn cắn môi, Hứa Đào có chút bất lực, nhưng vẫn cũng Triệu Vệ Quốc đi thông báo cho y tá trực của khu nội trú, sau khi y tá đó kinh ngạc liền vội vàng chạy đến phòng bệnh.
Sau khi Hứa Đào nhắc nhở y tá che giấu công lao và tên mới rời khỏi bệnh viện cùng Triệu Vệ Quốc.
Dưới lầu khu nội trú bệnh viện, hai người ngồi trong chiếc Santana màu đen, Hứa Đào mím môi, dùng ánh mắt nhìn Triệu Vệ Quốc bên cạnh đang tức giận.
Gò má người đàn ông cương nghị lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía trước, anh không cắm chìa khóa xe khởi động, chỉ ngồi như thế, hơi lạnh trên người phát ra.
Hứa Đào chột dạ đưa tay lên sờ mũi: “Triệu Vệ Quốc…”
Lúc cô mở miệng nhẹ nhàng gọi tên anh, cái tay nhỏ cũng cẩn thận đưa qua kéo áo ngang hông Triệu Vệ Quốc một cái.
“Gan rất lớn sao?” Triệu Vệ Quốc mở miệng, gò má lạnh lùng quay qua, ánh mắt khóa chặt Hứa Đào.
Hiển nhiên Hứa Đào biết vì sao anh tức giận, bĩu môi nhanh chóng nhận sai: “Em sai rồi.”
“Vừa này nếu anh không kịp thời chạy về, một mình em đối mặt với Diệp Chấn Hoa như thế nào?” Triệu Vệ Quốc không có phản ứng với lời nhận sai của Hứa Đào, mà tiếp tục chất vấn cô.
Cô lớn gan hoàn toàn không coi lời dặn dò của anh trước đó ra gì, anh đưa người trong nhà về, xe cũng không xuống, liền quay đầu vội chạy đến bệnh viện, lúc đó chỉ hơi chậm một chút, bị Diệp Chấn Hoa đi ra từ phòng bệnh, người bị bắt tại trận chỉ có một mình cô.
Ai lại có thể nói đúng, tâm trạng Diệp Chấn Hoa có mất khống chế không?
Anh quen biết Diệp Chấn Hoa mười mấy năm, cũng chưa nhìn rõ thói hư tật xấu trong xương cốt anh ta. Anh ta và Ngô Huệ kết hôn hai mươi mấy năm, cũng không thể khiến lúc anh ta cởi quần, không cân nhắc vì vợ chút nào, lúc thảo luận tài sản, thì mặt mũi cực kỳ khó coi.
Lại nhìn thái độ của anh ta đối với người phụ nữ kia, khi một người đàn ông thành công tốt tất nhiên là tốt, sự xấu xa thấp nhất cũng là sự xấu xa thuộc về ranh giới cuối cùng. Anh ta rời khỏi phòng bệnh, biết Hứa Đào nghe lén chuyện xấu của anh ta, khó tránh khỏi sẽ không thẹn quá hóa giận.
Chẳng lẽ cô không biết những cái này? Cô luôn luôn làm việc không có chừng mực như vậy, hôm nay suýt chút nữa xảy ra chuyện, Triệu Vệ Quốc nghĩ đến cũng không khỏi sợ hãi, ngọn lửa trong lòng cũng dần nhen nhóm.
Đoán chừng là cuộc sống quá suôn sẻ, thế giới tươi đẹp, cho nên không đề phòng. Có lẽ cô cùng đã nghĩ tới, nhưng không nghĩ sẽ vô cùng nghiêm trọng, cô nào biết, cái gọi là tôn nghiêm của người đàn ông sau khi bị nhìn trộm sẽ đáng sợ như thế nào.
“Em không nghĩ nhiều như thế, thật sự, em sai rồi.” Bản thân Hứa Đào cũng sợ hãi, chỉ là đúng lúc Triệu Vệ Quốc chạy đến, cũng nới sự sợ hãi của cô ra, khiến cô tự nhiên thêm một chút sức mạnh: “Anh đừng giận nữa được không?”
“Chẳng lẽ anh không nên tức giận sao?”
“Nên.” Nhanh chóng gật đầu chắc chắn.
“Em coi lời của anh như gió thoảng qua tai. Hứa Đào, chó sốt ruột còn có thể nhảy tường, giết người phóng hỏa, những chuyện này chẳng lạ lùng gì, trong đó tỷ số kích động phạm tội càng cao đến dọa người, chiếm sáu bảy chục phần trăm trong số tất cả phạm tội.”
“Em chưa từng nghĩ tới, cho dù ở bệnh viện, Diệp Chấn Hoa sẽ không làm gì em, nhưng nếu hành động hôm nay của em kích thích Diệp Chấn Hoa, anh ta ở bệnh viện không thể làm gì em, sau chuyện cũng sẽ nghĩ cách trả thù em!” Triệu Vệ Quốc thở dài nói.
Cô dùng sự an toàn của mình thử đi thăm dò ranh giới cuối cùng của người đàn ông không có ranh giới cuối cùng, làm sao khiến anh ta không tức giận, trái tim anh cũng bị cô dọa cho ngừng đập.
“Em sợ, anh đừng nói nữa.” Hứa Đào cau mày mím môi.
Những năm mươi, án oan thảm án đáng sợ rất nhiều, rất nhiều vụ án phạm tội đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì, cũng khiến những vụ án mạng đó trở thành án oan, vì khác biệt thời đại, mặc dù trải qua năm sáu năm, nhưng cô theo bản năng không suy nghĩ nhiều như thế.
Thân ở bệnh viện, theo bản năng muốn nghe sơ mấy câu, muốn nhìn thử giữa Diệp Chấn Hoa và Trần San San đến cuối cùng là trói buộc lẫn nhau, hay là trở mặt với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận