Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 604. Ăn hết 5

Triệu Lệ Nam nhìn em gái nhà mình vẻ mặt vừa buồn cười vừa đau lòng, dưới sự nâng đỡ của bạn học, nhảy từng bước ra, lúc này em gái đang ôm cái chân không bị thương của cậu, còn hôn cái chân trật khớp băng bó của cậu.
“Noãn Noãn.” Triệu Lệ Nam buồn cười xoa đầu Triệu Lệ Noãn.
Mấy bạn học đỡ Triệu Lệ Nam cũng buồn cười nhìn Triệu Lệ Nam, trong đôi mắt cũng xen lẫn ngưỡng mộ.
Sau kế hoạch hóa gia đình, trong trường học hiện nay, đa phần đều là sinh một con trai hoặc gái, người có em trai em gái hoặc anh trai thực ra không quá nhiều.
Anh trai có thể có, chị gái có thể có, em gái mềm mại đáng yêu, tuổi tác còn kém nhiều như thế, dường như không có.
Tuổi tác giữa Triệu Lệ Nam và Triệu Lệ Noãn chênh lệch nhiều, Triệu Lệ Noãn lại mềm mại đáng yêu, trước đó lúc nhìn thấy cô bé đến đón Triệu Lệ Nam tan học buổi tự học tối, rất nhiều bạn học trong trường đều trò chuyện say sưa.
Đối với em gái đáng yêu của Triệu Lệ Nam, mọi người đều rất tò mò lại ngưỡng mộ.
Lúc này cảm nhận được sự mềm mại đáng yêu của cô bé ở khoảng cách gần, dù đang khóc lóc, ôm chân của Triệu Lệ Nam, nhưng vẫn theo bản năng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Hóa ra đây chính là em gái mềm mại đáng yêu!
“Anh trai không sao, Noãn Noãn đừng khóc nữa.” Bản thân Triệu Lệ Nam trật khớp băng bó một chân, còn vô cùng bất lực cúi người bế cô bé đang ôm chân cậu lên.
Lúc tàn tật còn không quên bế em gái lên dỗ cô bé.
Hứa Đào cũng cảm thấy mệt phát hoảng thay Triệu Lệ Nam.
“Cháu chào dì!” Mấy bạn học bên cạnh Triệu Lệ Nam, nhìn thấy Hứa Đào đi qua, đều rối rít chào hỏi Hứa Đào.
Bản thân Triệu Lệ Nam dáng dấp đáng kinh ngạc, Hứa Đào trẻ tuổi, được chăm sóc tình trạng cũng tốt, nhìn giống như chị cả của Triệu Lệ Nam, mấy cậu con trai, nếu không phải biết Hứa Đào là mẹ của Triệu Lệ Nam, sợ rằng đều ngại ngùng mở miệng gọi dì.
“Chào mấy đứa.” Hứa Đào gật đầu với mấy cậu con trai, anh mắt nhìn chân của Triệu Lệ Nam: “Chân trật khớp có nghiêm trọng không? Có cần đến bệnh viện chụp hình xem thử có bị thương đến xương không?”
Hứa Đào hỏi thăm cũng không an tâm lắm, chủ yếu là, mắt cá chân băng bó của Triệu Lệ Nam khá to, nhìn cũng rất dọa người.
“Không sao, bác sĩ từng khám rồi, không nghiêm trọng như thế.” Triệu Lệ Nam lắc đầu nói, hôn lên mặt em gái một cái.
Triệu Lệ Noãn vẫn khóc thút thít: “Anh trai, sau này Noãn Noãn không làm anh vấp nữa.”
Triệu Lệ Noãn rất tự trách, luôn cho rằng lý do của cái này là hôm qua cô bé làm anh trai vấp té.
Triệu Lệ Nam vô cùng buồn cười, rất muốn nói, lúc cái chân ngắn nhỏ của em lặng lẽ đưa ra hôm qua, căn bản không đụng đến anh trai.
Nhưng cô bé khóc tự trách như thế, Triệu Lệ Nam cũng không giải thích, dưới sự giúp đỡ nâng đỡ của bạn học, Triệu Lệ Nam bế em gái ngồi lên xe nhà.
Trên đường, Triệu Lệ Noãn đều dựa vào lòng của Triệu Lệ Nam, lúc nào cũng hôn anh trai.
Sau khi đến nhà, cô bé cũng bắt đầu vô cùng ân cần: “Anh trai, chân có đau không? Noãn Noãn thổi cho anh.”
“Không đau, không cần thổi, Noãn Noãn hôn anh trai một cái, anh trai liền không sao.” Triệu Lệ Nam cười nói.
Triệu Lệ Noãn lập tức dẩu môi hôn Triệu Lệ Nam một cái, còn cẩn thận hỏi: “Anh trai uống nước không?”
“Ừm, được.”
Bịch bịch bịch, cô bé xoay người đi đến nhà bếp rót nước cho Triệu Lệ Nam, chăm sóc anh trai, rót nước cho anh trai rất ân cần.
“Anh trai, anh có đói không? Ăn bánh ngọt không?” Lấy nước xong, còn hỏi có đói không.
“Ừm, đói rồi.” Triệu Lệ Nam không ngờ, bản thân bị trật chân, còn có đãi ngộ như thế này, nhìn không được gật đầu cười ra tiếng.
Bịch bịch bịch! Cô bé lại chạy vào nhà bếp, còn lấy bánh ngọt nhỏ ra, còn lấy phần của mình đều đặt trước mặt Triệu Lệ Nam.
Anh trai bị thương rồi, anh trai thích ăn bánh ngọt, phải cho anh trai ăn!
“Anh trai ăn, ăn bánh ngọt, chân nhanh khỏi.” Cô bé rất nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng chân thành.
“Được.” Triệu Lệ Nam hưởng thụ đãi ngộ chăm sóc của em gái.
Cậu cảm thấy, cái chân bị trật này, có thể bị trật một năm nửa năm, cậu quá hiếm thấy cảm giác cô bé chăm sóc mình.
Hôm qua cậu ghen tị cải thìa dỗ heo, hôm nay lại sung sướng đến mức sắp sủi bọt, trật chân cũng tỏ ra nhỏ nhặt không đáng kể.
Trên bàn cơm tối, cả nhà bốn người đang ăn cơm như bình thường.
“Anh trai ăn chân.” Triệu Lệ Noãn ngồi tại chỗ, nhiệt tình gắp đùi gà cho anh trai.
Tính cách và khẩu vị của Triệu Lệ Noãn và Triệu Lệ Nam dường như đều giống nhau, thích ăn đồ ngọt, thích ăn thịt, cũng thích ăn đùi gà.
Vì Triệu Lệ Nam bị trật chân, cô bé ngay cả đùi gà mình thích ăn cũng bằng lòng chia sẻ cho anh trai.
“Cảm ơn Noãn Noãn.” Triệu Lệ Nam cần bát nhận lấy đùi gà, vui vẻ ăn.
Ừm, đùi gà của em gái gắp thật ngon.
“Đùi gà Noãn Noãn gắp cho anh trai thật ngon.” Triệu Lệ Nam ăn xong một miêng, còn khen ngợi, giống như đùi gà em gái gắp thật sự kỳ diệu.
“Ấu trĩ.” Hứa Đào vô cùng buồn cười.
Triệu Vệ Quốc thì mím môi lắc đầu.
“Vậy anh trai ăn xong, Noãn Noãn gắp nữa.” Trái lại Triệu Lệ Noãn rất tin tưởng, lòng dạ cô bé cũng mềm, anh trai Triệu Lệ Nam bị trật chân, giống như trở thành động vật bảo vệ cấp bảo vật quốc gia trong nhà.
Địa vị của công chúa nhỏ này, cô bé cũng không quan tâm, thứ ngon, thứ chơi vui đều vui vẻ bê đến trước mặt anh trai.
“Cảm ơn Noãn Noãn.” Triệu Lệ Nam cười híp mắt nói cảm ơn em gái.
“Anh trai, ăn thịt nào.” Triệu Lệ Noãn lại gắp đồ ăn cho Triệu Lệ Nam.
“Ừm, ừm.” Triệu Lệ Nam vui vẻ, em gái gắp đều ăn, ăn đủ thứ.
Một khoảng thời gian chân bị trật, Triệu Lệ Nam hưởng thụ được đầy đủ ân cần chăm sóc đến từ em gái bảo bối của mình, nói thật rất hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận