Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 280. Nguyệt Nga 1

Mẹ Hứa và con dâu Dư Yến cùng nhau nhổ lông gà mái, dùng cây kéo lớn mổ bụng con gà, rồi móc đống trứng gà non ra, mẹ chồng nàng dâu phối hợp với nhau rất ăn ý, những cọng lông nhỏ trên mình con gà đều được nhổ sạch sẽ.
Sau khi Hứa Gia Đống bị mẹ Hứa đánh thức, cậu ta thức dậy mơ mơ màng màng lấy nước nóng đánh răng, rửa mặt xong, cậu con trai mười lăm tuổi mới tỉnh táo một chút, sau đó liền dắt cháu gái đi ra ngoài.
“Đi thôi, Tiểu Nguyệt Nha với chú cùng đi đón cô cháu thôi.” Hứa Gia Đống đưa tay sờ bím tóc của cô bé, rồi dắt tay cô bé đi ra ngoài.
“Dạ.” Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn gật đầu, cô bé rất đáng yêu.
Mẹ Hứa thấy Hứa Gia Đống dắt cháu gái nhỏ, lập tức lo lắng nói: “Con tự mình đi xem là được rồi, dắt Tiểu Nguyệt Nha đi làm gì, trên đường bên ngoài đều là bùn, tuyết tan ra rất trơn, bị té thì phải làm sao?”
Con trai té bà không xót, nhưng cháu gái nhỏ té bà sẽ vô cùng đau lòng.
“Bà nội ơi, Nguyệt Nha muốn đi cùng chú.” Cô bé đứng ở cửa nhỏ giọng nói với mẹ Hứa.
“Được, Nguyệt Nha muốn đi thì đi.” Mẹ Hứa liền cười, gật đầu với cháu gái nhỏ vô cùng ôn hòa, sau đó ánh mắt nhìn về phía con trai, lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc: “Hứa Gia Đống, con phải bảo vệ tốt cho Tiểu Nguyệt Nha của chúng ta, nếu Tiểu Nguyệt Nha té xem mẹ có đánh con không.”
“Con biết rồi!” Hứa Gia Đống gật đầu.
Nhà họ Hứa có hai đứa con trai một đứa con gái, nhà người ta đa số đều trọng nam khinh nữ, nhà họ Hứa bọn họ trọng nữ khinh nam, con trai chính là rơm rạ, từ nhỏ Hứa Gia Đống đều bị hành hạ đã quen rồi.
Cậu ta nhỏ hơn chị gái Hứa Đào năm tuổi, nhưng ba tuổi cậu ta đã phải làm việc, Hứa Đào tám tuổi có thể tùy ý đi chơi khắp nơi, haiz!
Thở dài một hơi, Hứa Gia Đống cúi người bế cháu gái Nguyệt Nha lên, mẹ cậu ta rất thương yêu cháu gái nhỏ, đối với cục cưng nhỏ duy nhất của đời thứ ba lại càng thương yêu hơn, cậu ta không dám để cháu gái nhỏ xảy ra chuyện gì.
“Nguyệt Nha, có phải bà nội rất xấu không, đối xử với chú rất không tốt?” Hứa Gia Đống trò chuyện đùa giỡn với cháu gái nhỏ.
“Bà nội không xấu.”
“Bà nội xấu.” Hứa Gia Đống nhăn mũi, giọng điệu kiên định, cậu con trai gần trưởng thành bế cháu gái Nguyệt Nha mới đi ra khỏi cửa chưa được bao xa, thì chiếc taxi nhỏ chạy trên đường xen lẫn nước tuyết và bùn lầy từ xa xa chạy đến.
“Ôi, xe kìa.” Hứa Gia Đống nhíu mày mừng rỡ, nhìn thấy phía sau xe có một đống trẻ con của thôn họ Hứa theo phía sau.
Bọn trẻ không sợ lạnh chút nào, thời tiết có tuyết tan cũng chơi đùa ở trong thôn, trò chơi có thể chơi không nhiều, nhưng đám trẻ vẫn quây quần lại một chỗ nói chuyện tán gẫu rất vui vẻ, nhìn thấy có chiếc taxi nhỏ chạy đến thôn họ Hứa, đám trẻ đều ngắm nhìn từ xa, muốn nhìn thử chiếc xe lái vào thôn tìm hộ gia đình nào.
“A, dừng ở cửa nhà Hứa Gia Đống.”
“Người xuống xe đó chắc là chị gái cậu ta!”
“Đúng, đúng, đúng, là chị gái cậu ta.”
Hứa Gia Đống bế cháu gái nhỏ dừng lại, sau khi nhìn thấy Hứa Đào xuống xe, lập tức gọi người rất vui vẻ: “Chị.”
“Gia Đống.” Hứa Đào xuống xe lúc nhìn thấy Hứa Gia Đống cũng mỉm cười, sau đó xoay người bế Triệu Lệ Nam trên xe xuống.
Đường trong thôn đều là bùn lầy, tuyết tan trên đất không dễ đi, giày đi trên đất rất dễ bị ướt, trượt ngã, Hứa Đào dứt khoát không để Triệu Lệ Nam đi, cô bế cậu bé, cẩn thận đi đến cửa nhà họ Hứa.
“Mẹ, chị dâu, chị gái và anh rể con về rồi.” Sau khi Hứa Gia Đống chắc chắn là Hứa Đào, gân giọng gọi to vào trong nhà.
Mẹ Hứa nghe thấy tiếng gọi của Hứa Gia Đống, lau tay vui vẻ vội vã chạy từ trong sân ra.
“Tiểu Đào.” Mẹ Hứa vô cùng vui vẻ, cười đến mức hở cả lợi, sau khi chạy từ cửa sân ra, ánh mắt không ngừng quan sát Hứa Đào.
“Mẹ.” Hứa Đào cũng cười, cô luôn có ký ức của nguyên chủ, ấn tượng đối với mẹ Hứa rất tốt.
Biết mẹ Hứa là một người phụ nữ trung niên rất thú vị, hơi tùy tiện, nhưng làm việc lại vô cùng thỏa đáng, kinh nghiệm cuộc sống rất phong phú, còn có tính khôn ngoan của người phụ nữ trong thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận