Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 327. Không thấy 6

“Em thật sự không biết tình hình của Triệu Vệ Ny sao?” Hứa Đào nhỏ tiếng hỏi, nhìn Triệu Vệ Lan, chỉ cảm thấy có lẽ cô em chồng này biết chút chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên em chồng không chịu nói.
Nhìn giống như đang cố ý giúp Triệu Vệ Ny che dấu tung tích!
“Chị dâu, em thật sự không biết.” Triệu Vệ Lan lập tức lắc đầu.
“Được rồi.” Hứa Đào gật đầu, cúi đầu tiếp tục chơi cờ nhảy cùng Triệu Lệ Nam.
Cũng may sáng sớm ngày mai bọn họ phải lái xe quay về Dương Thành, nơi rối loạn này có thể xa cách một năm nữa mới trở về.
Hứa Đào suy nghĩ, tâm trạng cũng không tệ, còn Triệu Vệ Lan rốt cuộc muốn giấu diếm điều gì, Hứa Đào cũng không muốn hỏi, cô gái nhỏ Triệu Vệ Ny cũng rất đáng thương, cũng không giống cô gái không có đầu óc biết làm bậy, có thể là có chút không cam chịu vận mệnh, nên mới làm chuyện đấu tranh lần cuối cùng.
“Chị dâu, nếu Vệ Ny không còn cách nào đến trước mặt chị cầu xin, chị có giúp cô ấy không?” Triệu Vệ Lan có hơi hoảng sợ, ánh mắt Hứa Đào giống như nhìn thấu cô ấy, cô ấy liền liếm môi, cẩn thận lại gần hỏi Hứa Đào.
Hứa Đào đang ngồi bên cạnh lò sưởi, cau mày nhìn Triệu Vệ Lan, lời của cô em chồng này nói thật mập mờ: “Cầu xin chị giúp cái gì?”
“Không có gì.” Triệu Vệ Lan không nói tiếp, mà nhanh chóng lắc đầu.
Hứa Đào nhìn bóng dáng Triệu Vệ Lan, trong lòng đã lờ mờ đoán được chút ít, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn, mà sau khi nhìn thấy than trong lò sưởi sắp cháy hết, liền cầm kềm thêm một ít than củi vào lò sưởi.
“Mẹ ơi, mau đến đây.” Triệu Lệ Nam thấy Hứa Đào thêm mấy khúc than củi xong, liền giục Hứa Đào.
Hứa Đào gật đầu ngồi xuống tiếp tục chơi cờ nhảy bằng viên bi với cậu bé.
Triệu Vệ Quốc và đám người trong thôn họ Triệu tìm cả một vòng, tìm đến chập tối cũng không có tin tức gì, mãi đến khi mọi người ở trên đường huyện đợi xe buýt đưa đón, đợi đến khi chuyến xe trở về ngăn bác tài xế lái xe lại hỏi, sau khi biết được Triệu Vệ Ny ngồi xe đến thị trấn, mới trở về nói cho cha mẹ Triệu Vệ Ny biết.
“Con bé đó muốn bay à, đã đính hôn rồi còn chạy đến thị trấn, nó muốn đi đâu, trên người nó cũng không có tiền.” Mẹ Triệu Vệ Ny bắt đầu lau nước mắt, đoán được Triệu Vệ Ny có thể không hài lòng với đối tượng đính hôn, nên chạy rồi.
Nhưng một cô gái trẻ tuổi như cô ấy có thể chạy đi đâu? Trên người lại không có bao nhiêu tiền, nghĩ tới vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
Cả buổi chiều Triệu Vệ Lan đều trốn ở trong phòng làm bài tập, mãi cho đến khi bọn người Triệu Vệ Quốc về nhà hết, cũng hỏi thăm tình hình của Triệu Vệ Ny, nghe nói Triệu Vệ Ny ngồi xe đến thị trấn rồi, cô ấy liền lặng lẽ thở phào một hơi.
Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Lan, có chút lo lắng hai cô gái đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì rồi, sau bữa tối, cô liền lặng lẽ đến phòng Triệu Vệ Lan hỏi cô ấy.
“Triệu Vệ Lan, em nói thật với chị, em biết vì sao Triệu Vệ Ny đi thị trấn đúng không, hai cô gái tụi em rốt cuộc muốn làm cái gì? Có thể nói với chị không?” Hứa Đào hỏi, cũng không định để người nhà họ Triệu biết.
Cô lo lắng hai cô gái mười sáu tuổi làm bậy, kết quả xảy ra họa lớn, Triệu Vệ Ny đương nhiên không có kinh nghiệm ra bên ngoài, cô ấy đến thị trấn có thể làm cái gì?
“Chị dâu, em sẽ không nói, dù sao nếu chị gặp Triệu Vệ Ny, hi vọng chị có thể giúp đỡ cô ấy một chút mới được.” Triệu Vệ Lan nhìn Hứa Đào, gương mặt vừa kiên định vừa thành khẩn.
Gặp phải? Hứa Đào cân nhắc ý nghĩa câu từ trong lời nói của Triệu Vệ Lan, nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của cô em chồng, cuối cùng cũng không hỏi đến cùng.
“Em đã đưa tiền mừng tuổi cho em ấy rồi sao?” Hứa Đào biết bản thân Triệu Vệ Ny không có tiền, còn không có cách nào ngồi xe đến thị trấn.
“Dạ, tiền mừng tuổi năm nay em đều đưa cho cô ấy.” Triệu Vệ Lan gật đầu, chỉ định tiết lộ bao nhiêu đó.
“Được rồi!” Hứa Đào gật đầu, suy nghĩ đến tiền mừng tuổi của Triệu Vệ Lan cũng chỉ hai mươi mấy đồng thôi, hai mươi mấy đồng tiền, e là cũng không làm được chuyện gì.
Suy nghĩ xong, Hứa Đào cúi người cầm lấy giấy bút trên bàn Triệu Vệ Lan, viết một dãy số điện thoại.
“Đây số điện thoại của trạm điện thoại ở Dương Thành, gần chỗ ở của chị và anh trai em, nếu em thật sự gặp phải chuyện không giải quyết được, có thể gọi điện thoại cho chị nếu chị có thể nhận được.” Hứa Đào dặn dò Triệu Vệ Lan.
“Được, cảm ơn chị dâu.” Triệu Vệ Lan nhìn dãy số điện thoại, biết bản thân có thể không dùng đến, nhưng vẫn nhìn về phía Hứa Đào cảm ơn.
Tác giả có lời muốn nói: Có rất nhiều ví dụ trong câu chuyện, quả thực đều là nghe mẫu hậu trong nhà giải thích, hi hi! Nhắc tới, vừa nãy thiếu chút nữa bị khóa rồi! Trái tim nhỏ yếu đuối của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận