Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 197. Bạch ban 2

Mặc dù phòng ăn nhỏ của công ty chỉ phục vụ tài xế taxi, nhưng mà phương diện vệ sinh này Hứa Đào cũng sẽ không tùy ý qua loa lấy lệ, cô tuyệt đối không cho phép phương diện vệ sinh của phòng ăn nhỏ chỉ làm miễn cưỡng, đây là yêu cầu cơ bản nhất của người sạch sẽ.
"Thật giống như vừa vặn có thể che được lang ben trên mặt tôi." Vương Quyên Quyên cầm đồ che miệng mũi khoa tay múa chân một chút ở trên mặt, tròng mắt cũng sáng lên.
Cô ấy đối với màu trắng lấm tấm trên mặt mình rất ái ngại, cũng rất sợ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bệnh tình của cô ấy trải rộng nửa gương mặt, phía trên mặt thì chỉ có cái trán thì ít hơn một chút, đeo đồ che miệng mũi lên, vừa vặn có thể che đi tình trạng da trên mặt cô ấy.
Vương Quyên Quyên vừa nói vừa giơ tay đeo lên đồ che miệng mũi, vui vẻ bộc lộ ra lời nói.
"Cái này là chúng ta đều phải đeo đúng không?" Vương Quyên Quyên cầm đồ che miệng mũi, có chút sợ hãi hỏi Hứa Đào.
Thói quen luôn bị khác xem thường đối đãi, cũng rất dễ dàng suy nghĩ nhiều.
"Dĩ nhiên, chỉ cần đi vào phòng bếp làm việc thì đều phải đeo." Giọng Hứa Đào nghiêm túc, hoàn toàn không có nửa phần đùa giỡn.
Vương Quyên Quyên gật đầu vui mừng: "Như vậy sao?”
"Chị uống nước đi." Hứa Đào nhẹ nhàng gọi cô ấy, trong giọng nói mang nụ cười.
"Được." Vương Quyên Quyên nghe Hứa Đào nói mình uống nước, cầm đồ che miệng mũi bưng ly nước liền bắt đầu uống, một đôi mắt tương tự như nai con đụng vào ánh mắt Hứa Đào.
Từ chính giữa tròng mắt của Vương Quyên Quyên có thể nhìn ra được, ánh mắt Vương Quyên Quyên rất sạch sẽ, ngoại trừ cô ấy bị mắc bệnh lang ben ra, Hứa Đào chỉ lấy cảm giác mà nói, thật ra thì rất thích kiểu người phụ nữ như Vương Quyên Quyên, cô ấy ngồi ở trên băng ghế, tư thế ngồi cũng thật biết chừng mực, thật có quy củ, loại dịu dàng đó là từ trong xương tản mát ra.
Phảng phất giống như là hoa hải đường vậy, là người phụ nữ sẽ làm cho đàn ông tràn đầy dục vọng bảo vệ.
"Nhìn tôi làm gì?" Hứa Đào nhìn thấy Vương Quyên Quyên nhìn lén cô, cười hỏi.
Vương Quyên Quyên vẫn luôn không dám nhìn thẳng Hứa Đào, lúc nhìn lén, trong ánh mắt đều là vẻ hiếu kỳ.
Bởi vì Hứa Đào là người đầu tiên cô ấy gặp ở bên ngoài mà không sợ lang ben trên mặt mình, thậm chí trong tròng mắt cũng không có ý chê bai nào, Hứa Đào thật sự đối đãi với cô ấy như người bình thường.
"Cô thật là đẹp." Vương Quyên Quyên có chút lúng túng hạ tầm mắt khen ngợi cô.
"Cám ơn." Hứa Đào khẽ cười tiếp nhận khen ngợi.
Hứa Đào cười khẽ để cho Vương Quyên Quyên hoàn toàn thanh tĩnh lại, cô ấy cảm nhận được Hứa Đào thật sự không sợ lang ben trên mặt mình, rất an tâm ôm ly nước nho nhã uống nước.
"Mẹ."
Vừa vặn lúc này, Triệu Lệ Nam trong phòng tỉnh ngủ, trước kia đứa nhỏ ngủ trưa cũng tốt, tỉnh ngủ cũng tốt, đứa nhỏ cũng sẽ tự mình xuống giường, hiện đang ỷ lại vào Hứa Đào, thỉnh thoảng ngủ trưa lười biếng, đứa nhỏ sẽ gọi Hứa Đào.
"Con trai tôi tỉnh rồi, tôi đi xem một chút, cô ngồi đây một lát." Hứa Đào lên tiếng nói với Vương Quyên Quyên.
"Được." Vương Quyên Quyên gật đầu, đồng thời trong tròng mắt cũng xông lên vẻ khẩn trương, cũng lặng lẽ buông xuống ly nước trong tay, cẩn thận nắn bóp đồ che mũi miệng và nón lá.
Hứa Đào đi vào gian phòng của Triệu Lệ Nam, liền thấy đứa nhỏ ở trên giường nhìn cô vui vẻ, tiến lên ôm hôn hôn đứa nhỏ một chút: "Tiểu Nam tỉnh rồi sao, mẹ giúp con mặc quần áo, thuận tiện nói với con một chuyện."
"Dạ?" Triệu Lệ Nam miễn cưỡng treo ở trong ngực Hứa Đào, nhìn Hứa Đào cầm quần áo và áo khoác đến cho mình.
"Bên ngoài có một dì, dì ấy bị bệnh không thoải mái, trên mặt có một ít dấu vết, Tiểu Nam thấy dì ấy không thể sợ biết không?" Hứa Đào thấp giọng dặn dò, sợ Triệu Lệ Nam sẽ sợ, cho nên uyển chuyển nhắc nhở đứa nhỏ, thuận tiện thay quần áo cho cậu bé.
Vương Quyên Quyên bởi vì vết trắng trên mặt mà rất tự ti nhạy cảm, Hứa Đào không hy vọng tuổi Triệu Lệ Nam còn nhỏ, không hiểu chuyện mà vô hình trung gây ra thương tổn tới Vương Quyên Quyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận