Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 510. Phòng sinh 5

Hứa Đào suy nghĩ, đi tới bên cạnh Triệu Vệ Quốc, anh đứng nghiêm ngoài cửa phòng giải phẫu, đối mặt cửa sổ trên hành lang, tầm mắt đang nhìn bên ngoài.
Triệu Vệ Quốc biết bệnh đục tinh thể là một giải phẫu nhỏ, cũng không quá lo lắng, chẳng qua là trong lòng có chút tự trách thân là con trai, nếu như có thể hơi biết sớm bệnh tình một chút, cũng không cần kéo đến bây giờ mới giải phẫu.
Thầy thuốc nói, nếu sớm phát hiện một chút, nguy hiểm của cuộc giải phẫu sẽ nhỏ rất nhiều.
Đột nhiên, bàn tay bị một bàn tay tay nhỏ bé mềm mại chạm vào, Triệu Vệ Quốc cúi đầu thấy bàn tay hết sức nhỏ bé và trắng non chui vào trong bàn tay mình, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Đào bên cạnh, đối diện với tròng mắt thâm thúy của cô, bàn tay đồng thời vững vàng nắm lấy tay cô.
Cha Triệu vẫn còn đang giải phẫu, Triệu Vệ Cúc truyền máu xong trở về, giải phẫu cũng vẫn còn tiếp tục.
Có thể là kỹ thuật bây giờ còn chưa có đạt tiêu chuẩn, thời gian cũng tương đối chậm, hơn một giờ mới kết thúc.
Cha Triệu giải phẫu xong đi ra, trên mắt che vải thưa, cần thêm mấy ngày, căn cứ tình huống sau khi khôi phục giải phẫu mới có thể lấy vải thưa xuống.
Nếu như không vấn đề lớn lao gì, chừng năm ngày liền có thể xuất viện về nhà từ từ dượng. Chờ một hai tháng, ánh mắt khôi phục rõ ràng thì kịp thời đến bệnh viện tiến hành kiểm tra lại.
Triệu Vệ Quốc dùng xe lăn đẩy cha Triệu trở về phòng bệnh, chạng vạng tối, Triệu Lệ Nam tan học, đứa nhỏ lại đón xe tới bệnh viện cùng cha Triệu nói chuyện phiếm.
Có Triệu Lệ Nam khiến ông vui vẻ, thật sự đã giải quyết vấn đề ưu tư không nhỏ của cha Triệu.
Cha Triệu giải phẫu ngày thứ nhất, Triệu Vệ Cường tan làm ca sáng đến bệnh viện, ngày thứ hai thì Triệu Vệ Quốc tới, phòng bệnh bốn người cũng không ở hết, hai giường trống không, buổi tối nhân viên chăm sóc bình thường sẽ ngồi trên cái băng, bệnh viện cũng không cung cấp những ghế nằm kia.
Nhưng thấy giường bệnh trống không, Hứa Đào đi hỏi y tá, hỏi giá cả của phòng bệnh bốn người cho mỗi bệnh nhân ở trong một đêm, dùng giá ngang hàng cho mướn lại giường ngủ, để nhân viên chăm sóc cũng sẽ không quá mệt mỏi, ban đêm cũng có thể có nơi nằm xuống nghỉ ngơi.
Vào ngày thứ ba thì tháo xuống vải thưa, thầy thuốc kiểm tra tình huống ánh mắt cha Triệu, phát hiện toàn thể không có vấn đề lớn lao gì, nhưng vẫn để cha Triệu ở viện quan sát hai ngày nữa.
Bệnh đục tinh thể sau khi giải phẫu, sẽ căn cứ tình trạng thân thể và tình huống khôi phục từ từ, xem mắt nhìn có rõ ràng hay không, cho nên bây giờ tháo vải thưa xuống, đối với cha Triệu mà nói, cơ hồ không khác biệt lắm so với trước đây, chẳng qua là thật giống như có thể thấy rõ một chút xíu, trình độ cực nhỏ.
Mặc dù ánh mắt vẫn còn mơ hồ, nhưng giải phẫu thuận lợi, cũng không có vấn đề quá lớn, ở hai ngày nữa liền có thể về nhà dưỡng, mọi người cũng cũng lòng.
Cuối tuần, vào sáng sớm, Triệu Lệ Nam cơm nước xong liền theo Hứa Đào tới bệnh viện cùng cha Triệu, thuận tiện cũng tán gẫu cùng Chu Hải Chí một chút.
Triệu Lệ Nam và Chu Hải Chí cũng coi như là một người bạn quan trọng của đối phương khi còn bé. Hứa Đào không nói với Triệu Lệ Nam chuyện gặp được Chu Hải Chí ở bệnh viện, nhưng cách nhiều năm mới gặp mặt, Triệu Lệ Nam đặc biệt lanh mắt chỉ nhìn một cái đã nhận ra được.
Cách bảy tám năm, hai người lớn như Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều có chút không dám nói có phải Chu Hải Chí hay không, nhưng khi Triệu Lệ Nam nhìn thấy Chu Hải Chí, liền kinh ngạc vui mừng vọt tới, tựa như con báo nhỏ, nhận định chắc chắn và vui sướng.
Hai đứa bé trai ôm nhau, cũng thán phục biến hóa và sự trưởng thành của đối phương, nhưng cũng không có một chút ngăn cách nào.
Không thể không khen, sự hữu nghị và ăn ý của hai đứa bé này rất cao. Chẳng qua, cũng có thể đủ để hiểu, suy cho cùng hai đứa bé cũng là anh em cùng nhau nằm trên một cái giường, đầu dựa vào đầu, vai sóng vai mà ngủ.
Bà nội của Chu Hải Chí, mẹ của Ngưu Chính Trực, ít ngày trước giải phẫu gan, bây giờ khôi phục không tệ, hôm nay đã gần như có thể xuất viện về nhà.
Chu Hải Chí qua phòng bệnh bên này chào hỏi Triệu Lệ Nam, cũng trò chuyện với Hứa Đào bọn họ.
Mẹ Triệu không có học hành gì, nhưng mà bà ấy rất thông minh, phương diện xã giao rất thỏa đáng.
Bà biết, Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực có quan hệ tốt, là chiến hữu, lại biết Triệu Lệ Nam và Chu Hải Chí là bạn tốt thì liền để cho Hứa Đào mua chút trái cây, lại cầm trái cây đến phòng bệnh cách vách thăm bà cụ Ngưu trả lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận