Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 675. -

“Noãn Noãn, con nói bánh không ngon, nhưng mấy đứa trẻ trong thôn đều ăn bánh, em trai em gái nhỏ hơn con cũng ăn bánh có đúng không?” Hứa Đào tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện.
Sáng sớm lúc cô nhìn thấy bà Quách lấy hai miếng bánh đưa cho Quách Phi, liền biết được, đó là bữa trưa của Quách Phi và Triệu Lệ Noãn.
Sau đó Triệu Lệ Noãn đi đến trường xong, Hứa Đào mới biết được từ trong miệng bà Quách, đứa trẻ trong thôn đi học, đồ ăn đều là bánh gỗ, bánh gỗ không có mùi vị gì, duy nhất chỉ có một chút xíu vị mặn mà thôi, khó ăn nhạt nhẽo cứng ngắc, nhưng bao no.
“Dạ.” Triệu Lệ Noãn gật đầu.
Lúc cô bé ở trường ném miếng bánh nướng đó đi, lúc nhìn thấy Quách Phi nhặt lên, ăn hết mà không ngại bẩn, cô bé thật sự rất áy náy, vì sao kiểu áy náy đó xông lên đầu, Triệu Lệ Noãn cũng không hiểu.
“Noãn Noãn, mọi người đều có thể ăn, bạn học nhỏ hơn con cũng có thể ăn, vì sao con không thể ăn?” Hứa Đào lại hỏi: “Con người đều bình đẳng, không có giàu nghèo cao thấp, chỉ có điều kiện khác biệt, con không đi học, tương lai sau này con sẽ mãi sống cuộc sống như vậy.”
“Mẹ ơi, Noãn Noãn không muốn ăn bánh đâu.” Triệu Lệ Noãn ôm cổ Hứa Đào ra sức lắc đầu.
Đến lúc này cô bé vẫn còn nhớ mùi vị của bánh nướng, không dám tùy tiện nhớ lại.
“Noãn Noãn không muốn ăn, vậy còn phải cố gắng học tập. Mẹ hỏi con lần nữa, hôm nay con đến trường đi học, có phát hiện bạn học xung quanh đi học đều vô cùng nghiêm túc không?” Hứa Đào tiếp tục tiến hành theo tuần tự.
“Có.” Ngoại trừ cô bé không nghe giảng, mọi người đều nghe giảng rất nghiêm túc.
“Vậy con biết vì sao bọn họ nghiêm túc như thế không?”
Triệu Lệ Noãn lắc đầu vẫn mơ hồ như cũ.
“Bởi vì đi học là con đường duy nhất mà bọn họ thay đổi cuộc sống, Noãn Noãn, con rất may mắn, may mắn hơn rất nhiều người, chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng đau khổ, mỗi năm con đều ăn sinh nhật, mỗi ngày có thể ăn bánh ngọt, ăn thịt, ăn đùi gà, mua rất nhiều quần áo mới, giày dép mới. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể không buồn không lo giống như con, con có thể hiểu được không?” Hứa Đào tiếp tục sờ đầu nhỏ của cô bé.
Cho dù nói với cô bé những lời này, Triệu Lệ Noãn nhỏ tuổi vẫn không hiểu lắm, nhưng Hứa Đào vẫn biết, cô nghiêm túc giải thích, sự hao tổn tâm tư của cô, cho dù hiện tại không có ích, nhưng sau này, ngày Triệu Lệ Noãn trưởng thành cô bé hồi tưởng lại, cô bé sẽ hiểu được mục đích của cô.
“Con hiểu rồi, nhưng mà mẹ, vậy Noãn Noãn nên làm thế nào?” Triệu Lệ Noãn hỏi Hứa Đào.
Triệu Lệ Noãn mờ mịt, không biết nên nói ý nghĩ chân thực trong lòng với mẹ như thế nào.
“Noãn Noãn chỉ cần kiên trì một chút là được, Noãn Noãn ngoan ngoãn đi học với anh trai Quách Phi, chúng ta ở nửa tháng thì về nhà, có được không?” Hứa Đào sờ đầu cô bé hỏi.
“...Vâng.” Lời đáp ứng, lúc buột miệng thốt ra, Triệu Lệ Noãn liền hối hận.
Nhưng Triệu Lệ Noãn đã đồng ý rồi, cô bé cũng ngại thất hứa, chỉ là lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Lệ Noãn khóc đến mệt mỏi, khóc đến hai mắt sưng thành quả óc chó.
“Noãn Noãn của mẹ thật giỏi.” Hứa Đào hôn lên trán cô bé một nụ hôn.
Triệu Lệ Noãn bĩu môi mím môi không được tự nhiên, cái tay nhỏ gương mặt nhỏ đều dính lấy Hứa Đào, ỷ lại mẹ.
Hứa Đào kiên nhẫn bế cô bé rất lâu, mãi cho đến sau khi tâm trạng cô bé ổn định, lúc này mới dẫn cô bé đi rửa mặt.
Cô bé đi học mệt mỏi một ngày, đi đường núi lâu như thế, lại đói bụng cả ngày không ăn, sớm đã không chịu nổi, sự mệt mỏi và đói bụng tấn công tới, cô bé mềm mại, ngay cả sự cáu kỉnh cũng mềm thành bông.
Món bữa tối ăn là mì sợi, mì bà Quách nấu, mì sợi cũng là bà Quách tự dùng bột mì cán ra, từ đầu đến cuối Triệu Lệ Noãn mệt mỏi nhìn một chút, nhìn thấy vắt mì ở trong tay bà Quách biến thành từng sợi mì.
Mì sợi nấu rất ngon, chỉ để cải thìa phối liệu đơn giản mà thôi, nấu ra mùi cực kỳ thơm.
Cô bé bị thèm ăn vô cùng, cô bé ngoan ngoãn, đôi mắt vẫn mãi không nỡ dời khỏi mì sợi, cô bé yên lặng ngồi trên bàn ăn cơm của căn bếp nhỏ bắt đầu ăn mì sợi, nuốt từng ngụm nước miếng ừng ực, nắm chặt đũa thưởng thức mùi vị không có tiền đồ, nuốt mì sợi trong miệng xuống.
“Oa, thật thơm!” Hai mắt Triệu Lệ Noãn mở to, ngạc nhiên vui mừng phát ra tiếng khen ngợi.
Có thể là thật sự đói bụng, cô bé Triệu Lệ Noãn từ nhỏ có đồ ngon gì chưa từng ăn, hiếm thấy có thể từ trong miệng cô bé nghe được một câu khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận