Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 472. -

"Vậy bình thường phần lớn em sử dụng tay phải, không phải nói rõ em thiên vị tay phải hay sao?" Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
"Dùng tay phải là bởi vì thói quen, ăn cơm, cầm đũa, đây là thời điểm chúng ta ra đời thích ứng với thế giới được cha mẹ dạy dỗ mà tạo thành thói quen mà thôi!" Hứa Đào trừng anh, làm sao là có thể liên hệ đến chuyện thiên vị.
"Nhưng mà nếu như cha mẹ dạy em sử dụng tay trái, có lẽ em sẽ quen dùng tay trái đúng không? Còn nữa, bây giờ em quen dùng tay phải để làm phần lớn mọi việc thì sẽ bởi vì tay trái dùng ít mà ghét tay trái, mà cảm thấy thiên vị tay phải sao?"
"Dĩ nhiên sẽ không." Hứa Đào lắc đầu, tay trái tay phải thiếu một cái cũng không được, tại sao phải ghét, nói là thiên vị?
"Tương tự, xem Vệ Cúc là tay trái của em, anh là tay phải, em sẽ cảm thấy tự mình thiên vị tay phải sao?" Triệu Vệ Quốc tiếp tục hỏi.
“Sẽ." Hứa Đào gật đầu, thói quen là tay phải, khẳng định tiếp tục dùng tay phải, nhưng thay mặt vào liền có vấn đề: "Vậy tại sao không phải anh là tay trái, Vệ Cúc là tay phải?"
". . ." Triệu Vệ Quốc ngẩn người một chút, dường như không nghĩ tới Hứa Đào sẽ hỏi ngược lại, có chút bất ngờ, nhưng lại không nhịn được cong khóe miệng cười.
"Còn cười, anh trả lời em trước đi." Hứa Đào cau mày.
Triệu Vệ Quốc đưa tay nhéo gương mặt cô một cái: "Phương thức thuyết phục của anh sai lầm, đổi phương hướng suy nghĩ cho em."
Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc, luôn cảm giác người đàn ông này bị cô hỏi đến nghèo từ, thật ra thì cô thật tò mò, Triệu Vệ Quốc sẽ nói gì nữa để thuyết phục cô.
"Cách nhìn của em, anh và Vệ Cúc hẳn có sức nặng bằng nhau, cũng không ai nhiều hơn ai, cũng không ai ít hơn ai, lựa chọn hy sinh ai thì coi như là nghiêng về bên kia đúng không?"
Hứa Đào mím môi gật đầu, bị hy sinh dĩ nhiên là không được thiên vị.
"Vậy nếu như phía anh gia tăng hai sức nặng, cộng thêm Vệ Cường, cộng thêm Vệ Lan, em sẽ chọn thế nào? Nghiêng về phía bên anh?"
"Dựa vào cái gì mà lại thêm sức nặng của bọn họ vào phía anh?" Hứa Đào rất là buồn rầu.
"Bởi vì anh đi làm lính, mỗi tháng gởi tiền qua bưu điện trở về, những tiền kia có thể để cho Vệ Cường và Vệ Lan ăn no một chút, mùa đông có thể mặc ấm áp một chút, còn có thể mua đôi giày để mang, không phải vào mùa đông tuyết đóng dày cả nửa mét mà chỉ có thể mang giày rơm."
"Anh đi làm lính, hy sinh chỉ có một mình Vệ Cúc. Nhưng mà nếu như anh không đi làm lính, Vệ Cúc không cần hy sinh, trong nhà sẽ có sáu miệng ăn cần phải ăn cơm, lúc ấy cuộc sống không tốt, sản lượng lương thực cũng thấp, nộp lên hơn phân nửa lương thực, lương thực còn dư lại phân chia nhau, lương thực trong tay mỗi nhà căn bản cũng không đủ ăn."
Hứa Đào chớp mắt, làm sao thảm như vậy? Thời điểm năm bảy mươi mấy sao?
"Người ở trong thôn gần như đều là siết chặt đai lưng sống qua ngày, hàng năm đều có người cầm đứa trẻ đổi lương thực phát sinh, cô gái đổi mấy chục cân khoai lang, đứa bé trai đáng tiền hơn, có thể đổi gần nửa túi gạo. Em thấy đó, mạng người hồi đó cũng không đáng tiền, huống chi là hôn nhân." Triệu Vệ Quốc nói ra chuyện trong trí nhớ của mình.
Hứa Đào trợn tròn mắt không quá tin tưởng, dùng đứa trẻ đi đổi lương thực, đổi mấy chục cân?
"Em không tin, đó là bởi vì em không chịu khổ, em chưa từng nhịn đói." Triệu Vệ Quốc đưa tay xoa xoa đầu Hứa Đào: "Cuộc sống của Vệ Ny nhà bọn họ cũng không tốt hơn, ăn cháo khoai lang nhiều hơn ăn cơm, thậm chí vào tháng năm tháng sáu, khoai lang khô bảo quản đã lâu, trên đó có sâu mọt, khi mở bao ra vẫn thấy những con sâu trắng bò lổm ngổm trên khoai."
"A." Hứa Đào sợ trùng cả người run rẩy, hai tay lướt qua cánh tay a một tiếng, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng hình ảnh kia, có chút hoảng sợ truy hỏi: "Bọn họ vẫn ăn sao?"
"Không ăn sẽ đói, không ăn cũng không có những thứ khác để ăn, đổi lại là em thì em có ăn hay không?" Triệu Vệ Quốc gật đầu, người khi đói bụng sẽ còn quan tâm có sâu mọt hay không sao?
"Không ăn, chết đói cũng không ăn, dẫu có chết cũng không ăn." Hứa Đào kiên định gật đầu.
"Em chính là người chưa từng chịu đói." Triệu Vệ Quốc cười nhạo cô: "Người vào thời điểm để ăn no đã rất chật vật, ai sẽ quan tâm một con sâu nho nhỏ, lúc ấy Triệu Vệ Tường còn nói với anh, vừa vặn không cần ăn chay, dẫu sao thật lâu chưa ăn thịt." Triệu Vệ Quốc nói xong, ánh mắt có chút xấu xa nhìn Hứa Đào.
Hứa Đào ngồi ở trên giường, mặc quần áo ngủ đơn giản, lộ ra cánh tay trắng nõn, lúc nghe anh nói xong, biểu tình cũng đáng sợ vặn vẹo, cô sợ trùng, là cơn ác mộng tuyệt vọng, căn bản không cách nào hiểu loại cuộc sống khốn cảnh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận