Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 316. Cười 1

“Anh, em đều nghe theo sự sắp xếp của anh.” Triệu Vệ Cường gật đầu khó chịu, vô cùng tin tưởng Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc ừ một tiếng, giơ tay vỗ vai Triệu Vệ Cường một cái: “Tự mình xử lý cảm xúc cho tốt, đừng để cha mẹ lo lắng, chú là một người đàn ông.” Triệu Vệ Quốc nói một câu chân thành, vừa khuyên bảo cũng như vừa gây áp lực.
“Được.” Triệu Vệ Cường gật đầu.
Sau đó Triệu Vệ Quốc liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, để lại không gian cho một mình Triệu Vệ Cường suy nghĩ.
Trong gian nhà chính bên ngoài căn phòng.
“Thật là đã tạo nghiệp mà, sau này Vệ Cường phải làm sao đây!” Mẹ Triệu ngồi tại chỗ, nhỏ giọng lo rầu thay Triệu Vệ Cường.
Cha Triệu tiếp tục hút thuốc, ông không có trình độ gì, chỉ có thể dựa vào làm lụng cực khổ mới nuôi được mấy người con lớn lên, cũng không biết rốt cuộc chuyện này phải làm thế nào?
Cha của Triệu Hòa Phong là trưởng thôn, Triệu Kim Duệ làm trưởng thôn mấy năm nay, quả thực làm cũng không tệ, thái độ của Triệu Kim Duệ cũng rất khiêm tốn.
Nhưng mặc kệ thái độ của Triệu Kim Duệ như thế nào, kỳ thực cũng không có cách nào đòi công bằng thay Triệu Vệ Cường được, dù cha Triệu cũng đau lòng con trai nhỏ gặp phải loại chuyện này, nhưng quả thực cũng không có bất kỳ cách nào.
“Được rồi, đừng nói nữa. Không phải muốn đi xay đậu làm đậu hũ sao, kiếm chút chuyện làm đi, đừng có khóc lóc chọc người ta buồn phiền.” Cha Triệu mở miệng nói với mẹ Triệu.
“Chuyện ầm ĩ thành thế này, tôi nói mấy câu thì làm sao?” Trong giọng nói của mẹ Triệu đầy sự căm giận, nhưng sau khi bà trả lời một câu, cũng không định tranh cãi với cha Triệu nữa, mà đi đến nhà bếp bưng đậu nành đã ngâm ra, chuẩn bị dùng cối đá xay đậu.
Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam, nhìn thấy mẹ Triệu muốn xay đậu nành liền đến giúp đỡ.
Triệu Vệ Lan cũng không biết phải làm sao, hiển nhiên cũng đi theo.
“Vệ Lan, con đi xách thùng nước rửa sạch cối đá trước.” Mẹ Triệu bưng đậu nành đã ngâm ra, còn cầm theo dụng cụ làm bằng trúc rửa sạch cối đá.
“Dạ.” Triệu Vệ Lan liền vội đến nhà bếp lấy thùng xách một thùng nước ra.
Hứa Đào giúp đỡ rửa cối đá cùng, Triệu Lệ Nam thì đứng bên cạnh nhìn, Triệu Vệ Lan cũng lấy gáo múc nước ra rửa.
Mấy người phụ nữ nhà họ Triệu đều vây lại một chỗ làm việc, tâm trạng khó chịu, rửa cối đá cũng rửa sạch theo một chút.
Thực ra Hứa Đào biết làm đậu hũ, cũng biết xay đậu, nhưng nhìn thấy mẹ Triệu và bầu không khí ảm đạm trong nhà, liền lộ ra dáng vẻ hoàn toàn tò mò không biết, vừa hỏi vừa tò mò.
“Mẹ, đổ nhiêu nước đây có đủ không?” Hứa Đào giả vờ đổ đậu đã ngâm và nước vào lỗ nhỏ trên cối đá.
“Được rồi.” Mẹ Triệu năm tay quay của cối đá, cơ thể mẹ Triệu hơn năm mươi tuổi thật sự rất khỏe mạnh, cái cối đá nặng trịch ở trong tay bà dường như đã trở nên nhẹ nhàng.
“Mẹ, để con quay cối thử đi!” Hứa Đào làm ra vẻ hiếu kỳ.
“Sao mà giống trẻ con vậy, con chưa từng quay cối sao?” Giọng nói mẹ Triệu có hơi bất lực.
“Chưa từng quay.” Hứa Đào gật đầu tiếp lời.
Mẹ Triệu biết Hứa Đào được nhà họ Hứa nuông chiều, điều kiện nhà họ Hứa tốt, đây cũng là lý do vì sao Hứa Đào gả đến nhà họ Triệu, mẹ Triệu cũng chưa từng để Hứa Đào làm việc: “Haiz! Con thử đi, nhưng cánh tay con không có sức, quay không đi đâu.”
Mẹ Triệu hiểu rất rõ trọng lượng của cái cối đá này, phụ nữ bình thường đâu thể quay được nó.
“Con thử một chút.” Hứa Đào có chút không chịu thua, dù sức cô không lớn, nhưng cũng thường bế Triệu Lệ Nam, bế trẻ con cũng là chuyện đặc biệt thử thách lực cánh tay, không đến nỗi yếu như vậy chứ!
Mẹ Triệu nhìn gương mặt nhỏ không chịu thua của Hứa Đào, có chút buồn cười, đợi khi Hứa Đào đưa tay nhận lấy tay quay của cối đá, nhìn Hứa Đào với vẻ mặt bình tĩnh.
“...” Hứa Đào nắm tay quay dùng sức, lại dùng sức, cái cối xay vẫn không nhúc nhích?
Nhất thời Hứa Đào lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, đều là vẻ mặt không dám tin, cô vậy mà thật sự ngay cả quay cái cối cũng quay không nhúc nhích, cái này quá nặng, cũng quá nhục nhã rồi.
“Vẫn là để mẹ đi!” Mẹ Triệu cho Hứa Đào thử một chút, nhìn cô quay không được, liền đi qua nhận lại.
Mà cái cối đá trong tay Hứa Đào nặng đến mức đẩy không đi được chút nào, vào tay mẹ Triệu liền giống như thứ đồ khác vậy, chuyển động cũng rất nhẹ nhàng.
“Cái cối đá này, mới bắt đầu thì nặng, di chuyển rồi, cũng giảm bớt sức lực một chút.” Mẹ Triệu nói, trí thông minh tràn đầy vận dụng đúng lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận