Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 136. Lỗ tai 3

Nhà xuất bản của họ ở tỉnh Hải, trong các bản thảo, thư từ mà Hứa Đào gửi bưu điện, đều đến từ Dương Thành, khoảng cách hơi xa, nhưng những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là nhà xuất bản của bọn họ muốn ký hợp đồng với Khách lữ hành.
Bản thân Hứa Đào cũng không rõ lắm về tiếng vang của cuốn tiểu thuyết, nhưng các nhân viên của nhà xuất bản bọn họ biết, mỗi ngày thư của các đọc giả gửi bưu điện đến nhà xuất bản, đều đựng trong mấy bao tải, mọi người đều rất thích cuốn tiểu thuyết “Duyên đến gần như thế” này.
Đọc giả nhiều, việc đăng nhiều kỳ được chào đón, đương nhiên phải tự tìm cơ hội gặp Khách lữ hành, nếu không cô ấy bị các nhà xuất bản khác đào đi mất thì phải làm sao?
Thực ra người của nhà xuất bản đã muốn gặp Khách lữ hành từ lâu, nhưng phần lớn những người làm việc trong nhà xuất bản đã từng liên hệ với các tác giả văn học, họ cũng biết rõ rằng rất nhiều nhà văn, tác giả có tính cách rất kỳ lạ.
Hơn nữa Khách lữ hành vẫn luôn cập nhật ổn định, bản thảo lần nào cũng được gửi đúng hạn, dù thỉnh thoảng bị chậm vài ngày, nhưng cũng không khiến các tạp chí và trang báo bỏ trống.
Hiện tại “Duyên đến gần như thế” đã đăng xong, cũng đã sắp xếp xuất bản, nhà xuất bản bên này cũng rất quan tâm, lúc nào cô bắt đầu viết tiểu thuyết mới, chủ đề là gì,...
Dù sao muốn nếu bạn muốn tìm ra một nhà văn viết hay, thể loại mới mẻ, tình tiết vừa hài hước vừa hấp dẫn, dựa vào một cuốn tiểu thuyết khiến bạn vừa khóc, vừa cười lại vừa sốt ruột, cái này cần rất nhiều kỹ năng, người bình thường có thể không làm được chuyện này.
“Xin chào, chuyện là như thế này, tôi chuẩn bị viết bài mới, muốn hỏi xem nhà xuất bản có thể tăng giá một chút không.” Hứa Đào bày tỏ nếu cô không thiếu tiền, đương nhiên cô không quan tâm, miễn tiền nhuận bút đủ cho cô sống là được, nhưng bây giờ cô là người sắp phải gánh chịu một khoản nợ khổng lồ.
Như vậy, đương nhiên cô phải tìm cách kiếm nhiều tiền hơn.
“Tất nhiên tất nhiên rồi. Giá chắc chắn sẽ tăng lên, cứ vậy đi! Không biết cô Khách lữ hành có thời gian không, nhà xuất bản chúng tôi muốn hẹn thời gian gặp cô, cụ thể sẽ ngồi xuống bàn giá cả kỹ hơn, nhân tiện chúng tôi cũng sẽ xác nhận việc xuất bản một chút.” Tổng biên tập nhà xuất bản đề nghị với Hứa Đào rất lịch sự.
“Được chứ!” Hứa Đào không phản đối cuộc gặp gỡ với nhà xuất bản.
“Nếu như vậy, cô Khách lữ hành, bây giờ cô hãy nói cho tôi địa chỉ của Dương Thành, nhà xuất bản chúng tôi sẽ cử người đến Dương Thành gặp cô, cô thấy vậy có được không?” Thái độ của nhà xuất bản rất chân thành và thân thiện.
“Được, vậy anh hãy ghi lại.” Hứa Đào nói, còn cho đối phương một khoảng thời gian để lấy bút ghi lại, sau đó mới nói địa chỉ với đối phương: “Đường Thủy Âm, quận Ưu Việt, thành phố Dương.”
“Được rồi được rồi, chân thành cảm ơn cô Khách lữ hành.” Nhà xuất bản kết thúc vô cùng khách khí.
Sau khi Hứa Đào kết thúc cuộc gọi với nhà xuất bản, cô nhìn xuống thì thấy đứa trẻ Triệu Lệ Nam hai tay đang ôm lấy chân của mình, nhìn chằm chằm vào thùng xốp bán kem que của quầy bán quà vặt với ánh mắt si mê.
“Tiểu Nam, về nhà thôi.” Hứa Đào nhắc nhở cậu, véo nhẹ tai cậu bé một cái.
Triệu Lệ Nam ngẩng đầu nhìn Hứa Đào: “Mẹ ơi, kem que.” Cái tay nhỏ chỉ vào thùng kem xốp đằng kia.
“Ừm.” Đương nhiên Hứa Đào cũng thấy.
Thời tiết ở Dương Thành hôm qua đột ngột lạnh đi, cũng vì vậy những cây kem vẫn được bán.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam muốn ăn kem que.” Triệu Lệ Nam nắm lấy tay Hứa Đào lắc lắc làm nũng.
“Không được, trời lạnh quá.” Thời tiết hơi lạnh, gió còn lớn, đứa nhỏ còn ồn ào đòi ăn kem que như thế, sao mà được?
“Con muốn ăn, mẹ ơi, Tiểu Nam muốn ăn kem que.” Trẻ con dường như rất thích cảm giác này, trời nóng thèm kem que, trời lạnh cũng muốn ăn kem que.
“Con không sợ lạnh sao? Cũng không sợ lạnh răng hả?” Hứa Đào bị đứa trẻ làm nũng đến bất lực, cô khom người ngồi xổm xuống nựng gò má cậu với vẻ mặt nghiêm túc, muốn dọa đứa trẻ.
Trời này lạnh thì thôi đi, gió còn lớn, cô vốn dĩ còn muốn đi mua vài quyển vở để viết tiểu thuyết, hiện tại cũng định đổi ngày khác mua sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận