Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 272. Bao lì xì 5

Về con dâu, bản thân đã có ngăn cách một tầng quan hệ, quan hệ hòa hợp tất cả đều là mặt ngoài, còn anh em lại là ruột thịt, đương nhiên trong lòng mẹ Triệu khó chịu và lo lắng.
"Bà rảnh rỗi suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, đều là người thành gia lập nghiệp, bà còn trông mong bọn nó có thể giống như trước kia sao? Giữa anh em mà nói, sau khi có gia đình của mình thì tách ra là chuyện sớm muộn." Cha Triệu ngược lại đã suy nghĩ thấu đáo.
Bản thân ông chính là như vậy, quan hệ giữa anh em dù tốt như thế nào, cũng sẽ vợ mình ảnh hưởng đến.
"Tách ra, vậy cũng không được." Mẹ Triệu lập tức lắc đầu.
Triệu Vệ Cường mới kết hôn, làm sao cha Triệu đã nghĩ đến chuyện tách ra?
"Nếu muốn quan hệ của hai anh em thật tốt thì sớm một chút tách ra, cuộc sống gia đình của riêng mình tạm ổn, mọi người cũng an nhàn. Dù sao có hai ông bà già chúng ta, tết nhất thì tụi nó cũng sẽ trở về cùng một chỗ. Bà nghĩ xem, hết tết một nhà Vệ Quốc lại trở về Dương Thành, đến cùng thì một năm sẽ ở nhà ở mấy ngày chứ? Tách ra ngược lại tốt hơn, nhưng chuyện tách ra này, tạm thời cũng không cần phải gấp." Cha Triệu đã nhìn rõ chuyện này.
Cây lớn phân cành, nhà cũng giống như vậy, nên phân ra liền phân ra, miễn cho sau này huyên náo khó coi, nhìn thêm tình huống sau này chút nữa, nếu như quả thực cãi nhau đến lợi hại thì liền tách ra, trải qua cuộc sống của riêng mình.
"Tôi không đồng ý." Mẹ Triệu tức giận phản bác: "Tách ra, vậy còn coi là người một nhà sao?"
"Nè, tôi nói bà người này, ban đầu khi bà mới vừa gả đến nhà họ Triệu, quan hệ của bà và chị dâu cả cũng có chỗ không tốt, không phải ngày ngày mong đợi tách ra sao, lúc ấy sao bà không nói là không muốn đi?" Cha Triệu dùng chuyện của mẹ Triệu lúc trước để phản bác lại bà.
Mẹ Triệu nhất thời không biết nói gì, rất nhiều chuyện, không liên qua đến mình, chưa làm cha mẹ làm sao có thể hiểu?
Mẹ Triệu muốn phản bác, nhưng không nói ra được, bà vẫn không vui vẻ giận dữ tắt đèn nằm xuống, lại một đêm tâm sự nặng nề.
Tuyết rơi suốt cả đêm, ngày thứ ba thì tạnh, tuyết cũng bắt đầu dần dần hòa tan, cũng vừa vặn là giao thừa, qua hết giao thừa liền là một năm mới.
Có thể là đã sắp tết, lại là giao thừa, ngày thứ ba Tôn Phương nhịn một chút, người một nhà cũng coi là sống yên ổn với nhau không có chuyện gì.
Giao thừa đến, ăn xong cơm tối, lúc rảnh rỗi, Hứa Đào nuốt vào đau lòng tắm cho Triệu Lệ Nam.
Giao thừa là ngày cuối cùng trong một năm, đương nhiên cũng nên tắm rửa sạch sẽ, trước khi ngủ, Hứa Đào chuẩn bị bao lì xì cho đứa nhỏ, đồng thời cũng chuẩn bị một bao tiền lì xì năm mới cho Triệu Vệ Lan.
Tỉnh Ôn bên này có tập tục, chưa kết hôn thì vẫn xem như trẻ con, trả con thì sẽ được nhận bao tiền lì xì, Triệu Vệ Lan còn là học sinh, cũng coi là một đứa trẻ, đương nhiên được lãnh bao tiền lì xì.
Tỉnh Ôn rất náo nhiệt, giao thừa xong xuôi, có vài người sẽ đón giao thừa, có vài gia đình thì không chú trọng chuyện này nên ngủ thật sớm, đêm ba mươi, sau khi Hứa Đào dỗ Triệu Lệ Nam ngủ, bản thân cũng chỉ miễn cưỡng chống được đến mười hai giờ, chờ Triệu Gia Thôn dựa theo tập tục sau mười hai giờ đốt dây pháo mở cửa đón năm mới xong thì đi ngủ.
Triệu Gia Thôn nhiều người, sau nửa đêm giao thừa náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng pháo nổ, Hứa Đào nửa mê nửa tỉnh ôm Triệu Lệ Nam nằm ngủ.
"Nên thức dậy uống trà ăn điểm tâm rồi." Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào và Triệu Lệ Nam còn ngủ ngon lành, sáu giờ sáng cho dù rất không nỡ nhưng vẫn đánh thức mẹ con hai người.
Tỉnh Ôn có tập tục, buổi sáng mùng một đầu năm, người một nhà phải vui vẻ hòa hợp ngồi ở trên bàn ăn quà vặt uống trà, sau khi ăn xong điểm tâm mà không có chuyện gì, một nhà liền có thể đi miếu thờ ở gần đó cúng bái, dâng hương, cầu bình an.
"Sớm như vậy sao?" Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam.
" Ừ." Triệu Vệ Quốc cúi người hôn Hứa Đào một cái.
Hứa Đào mím môi nhìn Triệu Vệ Quốc một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng đánh thức Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt ra, chui vào trong ngực Hứa Đào: "Mẹ." Đứa nhỏ nũng nịu kêu một tiếng, kêu xong liền nhắm mắt lại.
"Còn quá sớm, cũng không gọi tỉnh được nhóc con." Hứa Đào không biết làm sao nói với Triệu Vệ Quốc.
"Thức dậy uống trà, ăn điểm tâm rồi ngủ tiếp cũng được." Triệu Vệ Quốc an ủi dỗ.
Hứa Đào không biết làm sao chỉ có thể bò dậy, yên lặng mặc quần áo khô lạnh vào, dụ dỗ Triệu Lệ Nam nửa mê nửa tỉnh mặc quần áo tử tế, ôm cậu bé ra phòng.
"Tiểu Nam dậy rồi sao, nhanh đi tìm ông nội bà nội để nhận bao tiền lì xì năm mới." Triệu Vệ Lan nhìn cháu nhỏ vùi ở trong ngực Hứa Đào, vui vẻ giựt giây đứa nhỏ.
"Bao tiền lì xì?" Triệu Lệ Nam nhẹ nhàng mở mắt ra.
"Ừ, nhìn xem, cô nhỏ cũng có tiền lì xì." Triệu Vệ Lan khoe khoang hai bao tiền lì xì trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận