Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 549. Quỳ xuống 2

Ai cũng không dám quên những chuyện này, nhưng Triệu Vệ Lan hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trong nhà họ Triệu, nhận được phúc lợi tốt nhất của nước Hoa lại quên mất, còn tìm người Nhật làm đối tượng.
Triệu Vệ Quốc đỡ cha Triệu, muốn để cha Triệu ngồi xuống, cha Triệu lại lắc đầu, thở hổn hển trừng mắt nhìn Triệu Vệ Lan: “Đứa con gái bất hiếu, sao cha lại có thể sinh ra cái đồ thất đức như con vậy, để cho con đi học, cho con vào đại học, hy vọng con có tiền đồ, con lại tìm cho cha một người Nhật làm đối tượng.”
“Mấy trăm triệu đàn ông nước Hoa chúng ta con không tìm, con đi tìm một tên mọt sách, tìm một người bên cánh hữu cũ, một tên ăn mày, lưu manh, cũng tốt hơn so với con tìm một người Nhật. Nhà chúng ta sao lại nuôi ra cái thứ không biết gì hết như con vậy, nếu sớm biết bây giờ con tìm một người Nhật làm đối tượng, còn dẫn về nhà chọc tức chết cha, lúc trước sinh con ra cha đã trực tiếp bóp con chết tươi rồi.”
Cha Triệu rất tức giận, lời nói cũng tàn nhẫn sắc bén.
Cha Triệu không tính là người thông minh, ông chỉ là một nông dân già bình thường, ông cảm thấy con cái làm chuyện gì, đúng cũng tốt, sau cũng thôi, đều có thể từ từ dạy dỗ, cũng vì vậy, trước giờ ông đều không vội, số lần tức giận vô cùng ít.
Ông không ngờ rằng, cả đời ông chưa từng nổi giận, cuối cùng đến hiện tại, cảm thấy cuộc sống trong nhà tốt rồi, lại bị Triệu Vệ Lan bày ra như vậy.
Cái này còn độc ác hơn so với Triệu Vệ Lan cầm dao đâm vào cuống phổi ông, người Nhật, con bé nghĩ như thế nào lại tìm một người Nhật làm đối tượng?
Muốn chọc ông tức chết, cách ghét ông ta sống lâu quá có thể có rất nhiều, nhưng lại dùng người Nhật khiến ông chán ghét nhất đến chọc tức ông.
“Cha, cha đừng tức giận như thế, dù Cát Trạch Tang là người Nhật, nhưng anh ấy là một người rất tốt, đối xử với con cũng tốt. Anh ấy có trình độ, có tu dưỡng, là một quân tử, thêm nữa, nhưng chuyện trước kia đều đã qua rồi, cũng không liên quan đến anh ấy, cha không thể bám lịch sử không buông, chúng ta đều phải nhìn về tương lai!” Triệu Vệ Lan mở miệng vội vàng giải thích.
Cô ấy không thể hiểu được, tại sao cha Triệu lại là người nổi giận đầu tiên.
Cô ấy dẫn Cát Trạch Tang về, trong lòng cũng đoán được, người trong nhà sẽ có chút để ý, rất nhiều người nước Hoa đều không thân thiết với Cát Trạch Tang lắm, điểm này cô ấy hiểu rõ.
Nhưng cô ấy không ngờ, người đầu tiên phản đối, tức giận nhiều như vậy lại là cha Triệu người vẫn luôn chưa từng tức giận.
“Triệu Vệ Lan, cha con nói không sai, nếu sớm biết để cho con học đại học, con tốt nghiệp tìm cho mẹ một người Nhật làm đối tượng, đừng nói cha con, mẹ cũng muốn bóp chết con.” Mẹ Triệu cũng nói.
Lúc cha Triệu tức giận bà liền phản ứng lại, bà cũng rất tức giận, nhưng cha Triệu đã tức giận rồi, ngược lại mẹ Triệu yên tĩnh hơn trước kia rất nhiều.
Không phải nói ủng hộ Triệu Vệ Lan, mà trong lòng mẹ Triệu biết rõ, một khi Triệu Vệ Lan hồ đồ khăng khăng không nghe lời khuyên bảo, nếu coi người Nhật này là đối tượng, còn muốn kết hôn.
Cha Triệu có thể trực tiếp động tay đánh chết con bé, sẽ không do dự một chút nào. Người làm mẹ như bà, dù cũng không nỡ bỏ con, nhưng cũng sẽ không nông nổi, lúc cha Triệu đánh con bé, vẫn đưa cây giúp nữa, cha Triệu đáng không lay chuyển, đánh không chết, bà tiếp tục đánh thêm.
Dù sao con gái tìm một người Nhật làm đối tượng, đánh chết cũng tốt, đỡ phải mất mặt, đỡ phải xin lỗi những anh hùng liệt sĩ kia.
“Haiz!” Con trai con gái đều là nợ, mẹ Triệu suy nghĩ cái trán đột nhiên giật một cái.
Hai năm nay cuộc sống suông sẻ, sống nhiều ngày tháng tốt đẹp, bị Triệu Vệ Lan đâm một cái bất thình lình, mẹ Triệu cũng có chút không chịu nổi, đầu cũng bắt đầu đau.
“Bác trai, bác đừng mắng Lan, cháu biết, cháu là người Nhật, nhưng bác trai, cháu thật sự đối xử tốt với Lan.” Cát Trạch Tang đoán được vì sao cha Triệu tức giận, cậu ta chân thành nói chuyện với cha Triệu, còn khom lưng cúi người xuống.
Đầy sự chân thành, đầy thái độ, nhưng những cái này đều vô dụng, dù cậu ta quỳ xuống, cha Triệu cũng sẽ không chịu chấp nhận.
Đây là vấn đề nguyên tắc, ở trong thế giới của cha Triệu, không có nói đến tình yêu, chỉ có mối thù của đất nước.
Triệu Vệ Lan thân là người Hoa, thân là con cái của nhà họ Triệu, cô ấy không thể tìm một đối tượng người Nhật.
Người khác nghĩ như thế nào, làm như thế nào, ông cũng sẽ mặc kệ, nhưng con cái của ông, con cái của nhà họ Triệu, không được.
Ông thà đánh chết Triệu Vệ Lan, cũng sẽ không gả Triệu Vệ Lan cho người Nhật.
“...” Cha Triệu hít thở sâu, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận