Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 497. An phận 8

Vẻ mặt Triệu Vệ Quốc lạnh lùng mà nghiêm túc, thu hồi ánh mắt: “Ừm.”
“Vệ Quốc, trong nhà cậu ai không thoải mái rồi?” Diệp Chấn Hoa thấy giọng điệu Triệu Vệ Quốc lạnh nhạt, liền khách khí chủ động hỏi, ánh mắt nhìn về phía cha Triệu được Triệu Vệ Quốc đỡ.
“Ừm, mắt cha em có hơi mờ.” Triệu Vệ Quốc không phải muốn đáp lời, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời một câu.
“Cháu chào bác, cháu là đồng đội của Vệ Quốc. Mắt mờ không tiện lắm, bác bồi dưỡng thật tốt, để Vệ Quốc chăm sóc tốt cho bác.” Diệp Chấn Hoa mở miệng nói với cha Triệu.
“Được, cảm ơn đã quan tâm, mượn lời cháu.” Cha Triệu không biết là ai, nhưng lời đối phương nói là ý tốt, hiển nhiên ông cười đáp lời.
Diệp Chấn Hoa nói xong, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc: “Bác nằm viện chuyện chắc chắn nhiều, bình thường có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói, phía công ty bận rộn quá cứ nói với tôi, tôi cũng có thể dành thời gian đi giúp cậu.” Dáng vẻ Diệp Chấn Hoa rộng lượng.
“Em thấy anh có lẽ cũng không có thời gian, không cần giúp đâu.” Triệu Vệ Quốc tiếp lời, giọng điệu không quá khách khí.
Ý trong lời nói này vẫn rất rõ ràng.
“...” Diệp Chấn Hoa có chút ngượng ngùng, Triệu Vệ Quốc vẫn thật sự nói chuyện không hề nể mặt và tình cảm chút nào.
“Vệ Cúc, hai đứa dẫn cha mẹ qua bên ghế ngồi nghỉ một chút, chị và Vệ Quốc sắp xếp giường ngủ.” Hứa Đào nói với Triệu Vệ Cúc phía sau.
“Ừm.” Hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc lập tức đỡ cha Triệu đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
Trần San San dựa vào cánh tay Diệp Chấn Hoa, hôm nay trên mặt cô ta không trang điểm nhợt nhạt như thế, cũng không tô son đậm, tóc xoăn cũng xõa xuống, lúc này ánh mắt đang nhìn Triệu Vệ Quốc si mê.
Hứa Đào quá rõ ánh mắt của loại phụ nữ si mệ Triệu Vệ Quốc, nói thật, Hứa Đào biết dáng dấp Triệu Vệ Quốc cũng được, nhưng Triệu Vệ Quốc thuộc kiểu đàn ông nam tính mạnh mẽ, cô cho rằng người của thời kỳ này càng thích kiểu đàn ông đẹp trai như Triệu Vệ Cường chứ.
Kết quả khẩu vị của hai người phụ nữ này hiếm thấy đều rất giống nhau, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, người nào cũng nhìn lom lom.
Cô cũng thật sự rất bất ngờ chuyện này, khó hiểu lại có chút không cam lòng, cô tự đánh giá mình dáng dấp cũng không tệ, nhưng sao mấy năm trở lại đây đều chưa từng gặp được mối đào hoa nào, dù thế nào cũng phải để cho Triệu Vệ Quốc biết được, cô cũng có thị trường tốt nha!
Cứ không có bóng dáng đàn ông nào, còn phải nhìn Triệu Vệ Quốc ba ngày hai bận có thể gặp được một vận đào hoa, những người phụ nữ này đều giống như bị bỏ thuốc vậy, nhìn thấy anh, đều hận không thể dán chặt mắt lên người anh.
Ha, đàn ông, kẻ gây họa, xui xẻo! Haiz!
“Đây là ông chủ của Công ty Đào Viên sao?” Trần San San dường như rất thích nén giọng nói chuyện, trước đó lười biếng dựa vào trong cánh tay Diệp Chấn Hoa, lúc này lại chống eo chậm rãi đứng thẳng lên, ánh mắt phát sáng.
“Ừm.” Diệp Chấn Hoa gật đầu.
“Tuổi còn trẻ sự nghiệp thành công, thật tài giỏi.” Ánh mắt Trần San San si mê, nhìn Triệu Vệ Quốc, giọng nói sùng bái.
Thật lợi hại! Ọe! Trong lòng Hứa Đào châm chọc, chán ghét, trên mặt không chê, nhưng cũng rất buồn cười.
Trần San San cũng giỏi, cương vị này, hành động này, bụng mang con của Diệp Chấn Hoa, còn có thể sinh ra hứng thú với Triệu Vệ Quốc.
“Cô thật sự có mắt nhìn.” Sau khi đôi mắt Triệu Vệ Quốc lạnh lùng đảo qua Trần San San mới nói, là khen ngợi, nhưng cũng có đủ hàm ý.
“...” Diệp Chấn Hoa có chút không nói rõ ý trong lời nói của Triệu Vệ Quốc.
Nhưng Trần San San lại mím chặt môi, rũ mắt ngượng ngùng, hoàn toàn không cảm thấy lời Triệu Vệ Quốc nói là đang giễu cợt, cô ta còn cho là thật, coi là thật thì thôi đi, còn không biết xấu hổ hỏi.
“Anh đây là đang khen tôi sao?” Trần San San có chút vui vẻ.
Trong nháy mắt Triệu Vệ Quốc cạn lời.
Ôi mẹ ơi, nhân vật này từ đâu đến, còn có thể có trí tưởng tượng như vậy, Hứa Đào nhịn không được dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn cô ta.
“Đây là thần tiên anh tìm từ đâu ra vậy, người phụ nữ bụng to rồi, ngay trước mặt anh còn có thể không an phận, anh chắc chắn đứa trẻ cô ta đang mang trong bụng là con mình chứ?” Hứa Đào đi đến bên cạnh Triệu Vệ Quốc, cùng lúc hỏi Diệp Chấn Hoa, đôi mắt đều là sự nghi ngờ.
Cảm giác bị cắm sừng cũng không phải không thể.
“Cô, cô là ai? Nói tôi không an phận, cô mới không an phận.” Trong nháy mắt Trần San San thu hồi sự ngượng ngùng, nhìn Hứa Đào có chút tức giận, phản bác.
Cô ta an phận, cô ta an phận đến mức tìm một người đàn ông gia bốn năm chục tuổi, rõ ràng biết đối phương có gia đình có vợ con, nhưng vẫn đến chung một chỗ?
Hứa Đào nghĩ đến nhưng không nói, cô lười tranh luận với cô ta, sợ có cãi vã: “Anh đưa đơn nằm viện cho y tá, để bọn họ sắp xếp giường bệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận